“Sao nào? Ta là nha đầu ngốc chút phòng , thứ gì cũng dám đưa miệng như ,” Thích Bạch Thương nhớ vụ Hồ Cơ đầu độc , khỏi chút rùng , khẽ khàng điểm lên chóp mũi Thích Uyển Nhi. “Những kiến thức mà dạy về nhận độc qua sắc, hương, vị, thấy đều quên sạch sẽ .”
“A tỷ…” Thích Uyển Nhi đỏ mặt, né tránh, “Vân Khước còn ở đây.”
“Hảo,” Thích Bạch Thương chậm rãi kéo dài giọng, mỉm, “Không đùa nữa. An nguy của , cần lo lắng. Hơn nữa, việc hôm nay, cũng vì .”
“Ân?” Thích Uyển Nhi khó hiểu ngẩng đầu.
“Sau vụ án đầu độc ở Lăng Uyển , với , thứ độc địa vị phi thường nhỏ bé, hẳn là tinh luyện từ một loại thảo thực hiếm . Nếu quả thật là độc do Chinh Dương Công Chúa hạ, khả năng lớn là nó đến từ An phủ. Ta luôn hậu viện An gia tìm tòi xem rốt cuộc là thứ gì, chỉ tiếc cơ hội.”
Thích Uyển Nhi lo lắng hỏi: “Có quá nguy hiểm ? Chi bằng để cùng với a tỷ nhé?”
“Mang theo cái tiểu nha đầu đường còn vấp ngã như , sợ khi truy đuổi còn cõng chạy. Như mới thêm nguy hiểm đấy.” Thích Bạch Thương trêu chọc nàng.
Nét ửng đỏ rút của Thích Uyển Nhi hiện lên, nàng vờ giận dỗi kêu một tiếng: “A tỷ!”
“Ngoài , còn một vài chuyện riêng .”
Thích Bạch Thương dừng , ánh mắt ngoài cửa sổ lạnh lẽo. Sau đó, nàng , nụ lười nhác che lấp vẻ sắc lạnh . “Mượn phận của , càng dễ bề tùy cơ ứng biến.”
“Thôi .”
Thích Uyển Nhi khẽ gật đầu, đưa tay đeo chiếc vòng ngọc lên cổ tay Thích Bạch Thương.
“Vậy hôm nay, đành phiền a tỷ.”
An phủ vì tổ chức yến tiệc Lưu Thương Khúc Thủy, mở riêng một cổng tại Vãn Phong Uyển để khách khứa lui tới.
Các công tử và cô nương cổng , mỗi đều sẽ nhận một tấm thẻ gỗ nhỏ khắc tên họ, treo bên hông. Trước khi nhập môn, nam tử nhận một cành Lan diệp, nữ tử nhận một cành Trúc diệp. Sau khi khai tiệc, thể tặng cho .
Không ít ước chừng là đầu tham gia yến hội mới lạ , từng tốp ba tốp năm kết bạn, rộn rã.
Chỉ là đến lượt Thích Bạch Thương, nàng báo tên họ của Thích Uyển Nhi, hai nữ tỳ phát thẻ gỗ và Lan Trúc .
“Ra là Thích nhị cô nương,” một nữ tỳ gắn thẻ gỗ lên hông nàng, thì từ rổ Lan Trúc sắp xếp sẵn, đặc biệt đưa tới một cành trúc khác biệt. “Đây là của ngài.”
Thích Bạch Thương đội mũ sa trắng tiếp nhận, cầm trong lòng bàn tay xoay nhẹ.
Thích Uyển Nhi nàng một bước, .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/96.html.]
Nàng treo thẻ gỗ của Thích Bạch Thương, cành trúc trong tay cùng với các nữ tử khác đều là cành đơn.
Còn cành trúc trong tay Thích Bạch Thương…
“Vì khác với khác?” Thích Bạch Thương dùng đầu ngón tay khẽ khàng nhấc chiếc thẻ gỗ tua rua lên. “Không chỉ cành trúc thêm hai nhánh, mà thẻ gỗ cũng mạ chữ vàng?”
Nữ tỳ dường như dặn dò từ , cung kính : “Ngài cùng Tạ Hầu Gia Thánh Thượng đích ban hôn, tự nhiên giống với khác.”
“Là như …”
Thích Bạch Thương lớp lụa trắng khẽ nhếch khóe môi, trong ánh mắt ngập tràn vẻ châm chọc cho là đúng, nhưng giọng giả vờ mang theo vẻ thẹn thùng: “Đa tạ quý phủ phí tâm.”
“Nên , xin mời Thích cô nương thong thả.”
Thích Bạch Thương cùng Thích Uyển Nhi sánh bước Vãn Phong Uyển, theo các vị quý nhân phủ tương đồng mà về phía rừng trúc, nơi tổ chức yến tiệc Lưu Thương Khúc Thủy.
Thích Uyển Nhi lo lắng khẽ : “A tỷ, thẻ gỗ và cành trúc liệu mang đến phiền toái cho tỷ ?”
“Ân… Không sợ,” Thích Bạch Thương cũng hạ giọng, “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng."
Thích Uyển Nhi bất đắc dĩ, nàng qua lớp lụa trắng của chiếc mũ sa y hệt .
“Ở lối rẽ phía là đường mòn rừng trúc ?” Thích Bạch Thương hiệu. “Lát đến đó, sẽ rẽ trái hậu viện An gia, một nhập yến, cần cẩn thận.”
Thích Uyển Nhi đáp: “Người nên cẩn thận là a tỷ mới đúng.”
“Ta .”
Hai gần đến lối rẽ. Thích Bạch Thương giả vờ chỉnh mũ sa, xác nhận phía tạm thời ai, nàng liền khẽ đẩy cổ tay Thích Uyển Nhi.
Hai tỷ im lặng đối diện, mỗi bước một lối rẽ khác .
Thích Bạch Thương ghi nhớ bản đồ nhà cửa An gia mà Liên Kiều mua từ Phi Y Lâu đến từng chi tiết nhỏ.
Giờ đây, nàng một đường quen cửa quen nẻo hướng về hậu viện An gia, chỉ thỉnh thoảng tránh né gia nô trong phủ. May mắn là, Vãn Phong Uyển của An gia quả như tên gọi, phong nhã đến cực điểm, thiếu gì cây rừng núi đá, đủ để nàng che giấu ảnh.
Cứ thế luồn lách chừng một chén nhỏ, Thích Bạch Thương cuối cùng tìm mục đích địa của .
Nữ tử đội mũ sa trắng dừng hành lang của một sân viện phía Tây Vãn Phong Uyển. Nàng ngước mắt lên tấm biển đen đề ba chữ “Vọng Thư Các” lầu.
Đây chính là sân viện của An Trọng Ung, đích thứ tử An gia.