Khi họ về đến nhà, bà cụ vẫn ngủ.
Thấy Dung Từ quả nhiên Phong Đình Thâm đưa về, bà mới yên tâm nghỉ.
Lên lầu, Dung Từ gọi điện cho Dung Trường Thịnh, báo cho ông tiến triển sự việc.
Vừa cúp máy với Dung Trường Thịnh thì Úc Mặc Huân gọi đến.
Nửa tiếng , kết thúc cuộc gọi, Dung Từ trở về phòng thì thấy Phong Đình Thâm tắm xong, đang dựa đầu giường sách.
Thấy cô , rời mắt khỏi trang sách, liếc cô một cái tiếp tục .
Dung Từ cũng thu hồi ánh mắt, tắm rửa, dưỡng da.
Xong xuôi việc thì cũng còn sớm nữa, Dung Từ Phong Đình Thâm.
Trước đây khi lạnh nhạt với cô, lẽ cô quen nên khi ở riêng với cũng thấy ngại ngùng gì.
Giờ giúp cô, quan hệ giữa họ dịu đôi chút, cô bỗng thấy cư xử với thế nào cho .
dù nữa, quan hệ giữa họ cũng chẳng đổi gì về chất.
Nghĩ đến đây, Dung Từ lặng lẽ lên giường ngủ.
Cô xuống, Phong Đình Thâm cũng đặt sách xuống, tắt đèn xuống theo.
Cứ như thể đó sách chỉ để đợi cô, tắt đèn cho cô .
Dung Từ ngẩn .
Cảm thấy suy nghĩ quá nhiều.
Lòng cô tĩnh lặng như nước, chẳng bao lâu chìm giấc ngủ.
Sáng hôm , bà cụ Phong Đình Thâm đưa Dung Từ .
Dung Từ một nữa từ chối: “Không cần bà nội, hôm nay cháu gặp khách hàng, xe bất tiện lắm ạ.”
Bà cụ cau mày, sang Phong Đình Thâm.
Ý bà là Phong Đình Thâm tự mở lời đưa đón cô.
Phong Đình Thâm chỉ im lặng ăn sáng, hề thuận theo ý bà.
Dung Từ thấy liền cúi đầu.
Bà cụ thấy Phong Đình Thâm cũng đành thôi.
Dung Từ hôm nay đương nhiên gặp khách hàng.
Cô , thứ nhất là xe Phong Đình Thâm nữa, thứ hai là phiền .
Ngày hôm nay trôi qua khá bình thường.
Dung Từ ở công ty tăng ca đến hơn chín giờ tối mới tự lái xe về nhà.
Về đến nhà, cô bất ngờ khi thấy Phong Đình Thâm về .
Bởi vì nếu việc gì đặc biệt, thường về muộn.
Phong Đình Thâm trong phòng ngủ, Dung Từ bật đèn, đặt túi xách sang một bên, định sang phòng Phong Cảnh Tâm xem con thế nào thì thấy bàn trang điểm của một cuốn sổ màu đỏ.
Dung Từ sững .
Cô và Phong Đình Thâm tuy chung phòng ngủ nhưng thực tế thì bên trái giường là khu vực của , cô thường bao giờ xâm phạm.
Tương tự, bên là lãnh địa của cô, Phong Đình Thâm cũng chẳng bao giờ đụng tới.
Đồ dùng cá nhân như ví tiền, đồng hồ, mỹ phẩm... đương nhiên cũng ai để chỗ nấy.
Chưa bao giờ để lộn xộn.
Cho nên cuốn sổ đỏ thể nào là do Phong Đình Thâm để nhầm .
Nghĩ , Dung Từ bước tới.
Đến gần cô mới nhận đó là sổ đỏ nhà đất.
Trong lòng cô lập tức suy đoán, vội vàng mở xem.
Quả nhiên là sổ đỏ căn biệt thự đối diện nhà cô.
Hơn nữa, phần chủ sở hữu chỉ ghi duy nhất tên cô.
Dung Từ còn kịp phản ứng thì Phong Đình Thâm bước phòng.
Nghe tiếng bước chân, Dung Từ , nghiêm túc :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phong-tong-vo-ngai-muon-ly-hon-tu-lau-roi/chuong-55-dua-so-do-cho-co.html.]
“Em xem sổ đỏ , cảm ơn .”
Dứt lời, khi kịp mở miệng, cô tiếp:
“Hiện tại em đủ tiền mặt, tiền mua nhà , một thời gian nữa em sẽ...”
Tuy là khu biệt thự cũ nhưng môi trường , cộng thêm giá nhà đất ở thủ đô đắt đỏ bậc nhất cả nước, căn biệt thự hai ba trăm triệu tệ thì mua nổi.
Số tiền , hiện tại cô xoay sở .
Phong Đình Thâm cũng mới về lâu, nới lỏng cà vạt cô , vẻ cảm thấy thú vị, khẽ nhướng mày, nhạt giọng hỏi: “Cô trả tiền cho ?”
“Phải, em...”
“Không cần.” Anh vứt chiếc cà vạt sang một bên, : “Chút tiền vẫn trả nổi.”
Nói xong, tháo luôn đồng hồ đeo tay đặt xuống, phòng tắm.
Dung Từ theo bóng lưng , ngẩn , kiên quyết nữa.
Sau khi kết hôn, vì phiền , cô gần như bao giờ chủ động đòi hỏi thứ gì.
Nghĩ thì, căn nhà thể coi là món quà đầu tiên chủ động tặng cô trong suốt bao năm qua.
Cứ coi như là kỷ niệm cho cuộc hôn nhân sắp kết thúc của họ .
Nghĩ đến đây, Dung Từ cất cuốn sổ đỏ ngăn kéo.
Bận rộn liên tục hai ba ngày, đến ngày thứ tư Dung Từ mới rảnh rỗi hơn chút.
Mấy ngày nay cả cô và Phong Đình Thâm đều bận, thời gian ở bên Phong Cảnh Tâm nhiều, buổi trưa Phong Cảnh Tâm gọi điện hỏi cô rảnh , rằng lâu cô đến đón bé tan học.
Nghe , thấy công việc cũng vãn, chiều hôm đó Dung Từ tan sớm đến đón Phong Cảnh Tâm.
Nghe con gái ăn cơm nấu, về đến nhà Dung Từ liền quần áo bếp.
Thấy Dung Từ tan sớm, bà cụ cũng vui vẻ, thấy cô đích xuống bếp liền gọi điện cho Phong Đình Thâm bảo về ăn cơm tối.
Phong Đình Thâm từ chối: “Bà nội, công ty cháu còn việc.”
Bà cụ vui nhưng ngay đó bà tươi rói, cúp điện thoại xong liền bảo Dung Từ: “Tiểu Từ, lát nữa cháu mang cơm đến cho Đình Thâm nhé!”
Dung Từ khựng từ chối: “Bà nội, bận việc, chúng đừng phiền...”
“Bận đến mấy cũng ăn cơm chứ?”
“Bà...”
Dung Từ hết câu, bà cụ chốt hạ: “Cứ quyết định thế .”
Sau đó bà cụ chỉ đạo dì Lưu và thêm hai món nữa.
Trước thái độ kiên quyết của bà cụ, Dung Từ cũng tiện thêm gì.
nếu thực sự đưa cơm cho Phong Đình Thâm, cô còn chẳng hiện tại đang ở công ty nào, đưa kiểu gì?
Hơn nữa, Phong Đình Thâm bận xong việc chắc chắn còn lịch trình khác, cô mang cơm đến khi công cốc.
Nghĩ , cô tìm cơ hội lên lầu gọi điện cho Phong Đình Thâm.
Đầu dây bên đổ chuông một lúc lâu mới bắt máy: “Gì thế?”
“Bà nội bảo em mang cơm tối cho .” Dung Từ đợi gì, tiếp tục: “Anh lịch trình khác ? Nếu thì em bảo với bà một tiếng.”
Cô nghĩ Phong Đình Thâm sẽ đời nào để cô mang cơm đến.
Cô thực là phối hợp với cô.
“Ừ, cô bảo với bà...”
Phong Đình Thâm mở miệng thì Dung Từ thấy giọng Lâm Vu.
“Đình Thâm, cơm tới .”
Dung Từ khựng .
Phong Đình Thâm trả lời Lâm Vu: “Được .”
Sau đó với Dung Từ qua điện thoại: “Tối nay hẹn , cô với bà một tiếng.”
Dung Từ hề ngạc nhiên.
Cô đáp: “Vâng, em , em sẽ với bà.”
Dứt lời, Phong Đình Thâm cúp máy ngay lập tức.