Phú Bà Xuyên Về Cổ Đại: Mang Không Gian Chạy Nạn Nuôi Manh Bảo - Chương 123: Nuôi Con Thật Khó
Cập nhật lúc: 2025-12-02 08:02:25
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đến giờ cơm, hai em Tống Vân Hòa và Tống Vân An trở về.
Còn mang về cho họ một túi hạt dưa.
Tống Vân Thanh hỏi: “Lấy từ ?”
“Chúng con gặp Lý Chính bá bá, đến chúc Tết, Lý Chính bá bá cho ạ.”
“Các ngươi tay chúc Tết, còn dám nhận đồ của ?”
Hai em chút hổ, “Vậy ngày mai chúng con giúp Lý Chính bá bá việc.”
“Ngày mai là mồng một Tết, ai việc?”
“Vậy thì qua Tết .”
Đợi qua Tết, đồng ruộng bắt đầu bận rộn.
Năm ngoái vì hạn hán nên trồng lúa.
Năm nay mưa thuận gió hòa, ruộng nước tận dụng, công việc sẽ nhiều hơn năm ngoái nhiều.
Không bắt bẻ hai em nữa, “Rửa tay ăn cơm .”
“Dạ .”
Nhanh chóng rửa tay, đó phụ giúp bưng thức ăn, bày chén đĩa, bánh chẻo cũng luộc chín, cả nhà quây quần bên bàn bắt đầu ăn bữa cơm giao thừa.
Đường Đường ăn no , nhưng lúc đồ ăn bàn, vẫn nhịn mà chảy nước miếng.
Ngước lên Giang Đình Chu, “Cha~”
Ngón tay nhỏ chỉ con cá bàn, ý tứ rõ ràng.
“Con ăn no , ăn nữa sẽ tích thực.”
Tích thực là gì Đường Đường , vẫn ăn, đôi mắt cứ chằm chằm.
Giang Đình Chu mềm lòng, “Nương tử…”
“Không , ở bỏ ớt.”
Con bé còn vài ngày nữa là tròn một tuổi, nhưng cách đây lâu c.ắ.n đau Ôn Thiển, Giang Đình Chu cưỡng chế cai sữa cho nữ nhi.
Vì việc , còn ngủ riêng với nữ nhi vài ngày.
Bây giờ cần cho con b.ú nữa, Ôn Thiển ăn gì thì ăn, thật là thoải mái.
“Nương~”
Ôn Thiển lắc đầu, “Cái ngon, cay lắm.”
Nghe nàng , trong mắt Đường Đường tràn đầy nghi ngờ, càng thử.
Ôn Thiển ăn một miếng cá, cay tê thơm ngon, nhưng ánh mắt chăm chú của nữ nhi, nàng cố ý vẻ cay đến t.h.ả.m hại.
Còn bảo Giang Đình Chu rót nước cho nàng uống.
Thấy vẻ mặt đau khổ, bé cưng sợ hãi.
Lè lưỡi , bàn tay nhỏ quạt quạt mấy cái, đột nhiên buột một chữ, “Cay~”
Mặt cô bé nhăn như cái bánh bao, như thể chính cô bé cũng nếm thử .
Mọi mặt đều bật .
Tống Vân Thanh vốn định để tiền lì xì đến mồng một Tết mới đưa cho Đường Đường, nhưng giờ nhịn nữa.
Lấy phong bao lì xì đưa cho cô bé, “Đây là tiền mừng tuổi cho Đường Đường, năm cũng khỏe mạnh, vui vẻ lớn lên nhé.”
Sự chú ý của Đường Đường thu hút, tò mò nghịch phong bao lì xì.
Ôn Thiển dạy bé, “Nói cảm ơn dượng.”
Hai chữ cảm ơn xoay vòng trong miệng, một cách lộn xộn.
Ôn Thiển lặp , “Cảm ơn.”
Đường Đường bắt chước, “Ơn~”
Tống Vân Thanh phá lên, “Không cần cảm ơn, bảo cha mua kẹo cho con ăn.”
Giang Đình Chu thầm lườm một cái, trẻ con ăn kẹo, lời , cô bé sắp ầm lên .
Quả nhiên, Đường Đường bắt đầu đòi ăn kẹo.
Ôn Thiển cũng thấy lạ, họ bao giờ cho bé cưng ăn kẹo, cô bé khao khát kẹo như ?
Dỗ dành cô bé vài câu, sẽ dẫn bé dạo phố trấn, cuối cùng cũng tạm xoa dịu .
Giang Nguyệt gắp một miếng thịt gà lớn cho phu quân, từng nuôi con, lúc nào cũng sai lời, chi bằng ăn nhiều một chút, ít thôi.
Tống Vân Thanh hiểu mô tê gì, còn tưởng thê t.ử đang quan tâm , vui vẻ nhận lấy thiện ý của thê tử.
Ăn hết thịt gà trong chén, Ôn Thiển gắp thức ăn cho Giang Nguyệt.
Thịt gà, thịt cá, mỗi thứ một ít, nàng còn múc thêm vài chiếc sủi cảo trong nồi, gắp luôn chén của Giang Nguyệt.
“Trời lạnh ăn nhiều một chút, thể mới ấm lên .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-xuyen-ve-co-dai-mang-khong-gian-chay-nan-nuoi-manh-bao/chuong-123-nuoi-con-that-kho.html.]
Trước mặt nhà, Giang Nguyệt chút đỏ mặt, đầu gần như sắp vùi chén.
Ôn Thiển và Giang Đình Chu là từng trải, chỉ xem như phát hiện sự bất thường của .
Giang Đình Chu múc chén canh gà nóng hổi cho nương tử, trực tiếp rưới lên sủi cảo, hương vị càng thêm thơm ngon.
Đứa bé đang trong lòng phụ , nương ăn ngon lành như , chảy một chuỗi nước bọt.
“Nương ~”
Đường Đường vươn bàn tay nhỏ bé, nhào lòng Ôn Thiển để kiếm chác.
Để nương t.ử thể an tâm dùng bữa, Giang Đình Chu dứt khoát bế hài t.ử sân xem thỏ.
Tống Vân Thanh cảm thán, “Nuôi con thật dễ dàng, đến cả bữa cơm cũng chẳng yên .”
“Quả thực dễ.” Ôn Thiển : “Nếu hai con, đến lúc đó phu sẽ nếm trải.”
Nghe tẩu t.ử , mặt Giang Nguyệt càng đỏ hơn.
Nhiều khi gả nhà chồng thì việc tiếp theo là sinh con, nhưng Tống Vân Thanh rằng họ thể chờ thêm chút nữa.
Giang Nguyệt từng thấy dáng vẻ tẩu t.ử m.a.n.g t.h.a.i đây, thật nàng chút sợ hãi, sinh hài tử.
Vừa khéo Tống Vân Thanh cũng vội, nàng liền thuận nước đẩy thuyền mà đồng ý.
Chuyện , cứ để tính.
Ôn Thiển ăn no xong thì đổi ca với Giang Đình Chu.
Hai cha con đem con thỏ nhỏ bắt ngoài, Đường Đường chạm , nhưng dám.
Nó nghiêm trọng : “Đau ~”
Giang Đình Chu nhịn , “Con sờ nó, nó sẽ đau .”
Với vẻ nghi ngờ, Đường Đường chạm một cái, lập tức cảm giác mềm mại chinh phục.
Nó túm chặt gáy con thỏ, ôm khư khư chịu buông.
Giang Đình Chu: “…”
Hắn còn thấy đau con thỏ!
“Không bắt như thế, thỏ sẽ đau.”
Ôn Thiển bảo nữ nhi buông tay , trong lòng bàn tay tiểu gia hỏa còn dính mấy sợi lông thỏ.
Nàng nắm tay hài tử, lau vài cái lên lão cha nó, dùng khăn lau một nữa.
“Có thể chơi với thỏ, nhưng dùng sức mạnh bạo túm nó, thỏ cũng đau.”
Đường Đường dường như hiểu nhưng cũng hiểu, gật gật đầu.
Nó dựa lòng , sờ thỏ.
Có lẽ sợ thương thỏ, nó kéo tay Ôn Thiển, để nàng chạm .
“Nương ~”
Ôn Thiển theo, sờ sờ con thỏ, tiểu gia hỏa đột nhiên vui vẻ, ngây ngô.
Cũng điểm ở , nhưng thấy hài t.ử vui vẻ, Ôn Thiển cũng thấy mừng.
Hai con chơi ở sân , Giang Đình Chu tiền viện tiếp tục ăn cơm.
Để chờ , Tống Vân Thanh và những khác cố ý ăn chậm.
“Có uống chút gì ?”
Tống Vân Thanh trấn mua rượu từ , giờ việc gì , liền đề nghị uống một chén với Giang Đình Chu.
Giang Đình Chu uống, nếu uống say, nương t.ử chỉ chăm sóc hài tử, mà còn chăm sóc , đây chẳng là tự tìm phiền phức ?
“Nếu uống, phu tự uống .”
“Ta tự uống ý nghĩa gì?”
“Vậy thì đừng uống nữa.”
Tống Vân Thanh: “…”
Giang Nguyệt chọc chọc eo , chỉ sân , ca ca còn chăm sóc Đường Đường, thể uống rượu?
Tống Vân Thanh xoa xoa gáy, ngượng ngùng : “Hình như cha quả thực sẽ cẩn thận hơn nhiều.”
Như đây, căn bản nghĩ đến chuyện chăm sóc hài tử.
Giang Nguyệt ăn no, cũng sân chơi với tôn nữ.
Mấy còn ăn trò chuyện lặt vặt.
Vốn tưởng rằng đêm giao thừa cứ thế an trôi qua, nào ngờ đến cuối bữa, hai lão già nhà họ Giang kéo đến.
Là Tết Nguyên Đán, trong nhà nhiều như , Ôn Thiển đóng cửa, thành hai lão già thẳng sân.
Đại Hoàng sủa ngừng, nhưng lệnh của chủ nhân, nó sẽ tùy tiện c.ắ.n .
Nó chỉ điên cuồng sủa để cảnh cáo đến.
Gà Mái Leo Núi