Phú Bà Xuyên Về Cổ Đại: Mang Không Gian Chạy Nạn Nuôi Manh Bảo - Chương 134: Chia Sẻ

Cập nhật lúc: 2025-12-02 08:02:37
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Thiển và Giang Đình Chu lười biếng chẳng thèm để tâm đến nhà nhị phòng. Dưới ánh mắt đầy vẻ cam lòng và ghen tị của họ, hai vợ chồng trồng xong một khoảnh đất lớn.

Buổi trưa vẫn như hôm , ăn cơm hầm khoai tây.

Ăn cơm xong, việc thêm nửa canh giờ nữa. Khí trời càng lúc càng nóng, sợ tiểu gia hỏa nóng, Ôn Thiển liền đưa Đường Đường về nhà .

Về đến nhà, nàng chuẩn chút hoa quả cho nữ nhi. Táo và chuối đều thái lát mỏng, để Đường Đường thấy hình dạng ban đầu của chúng.

Nàng múc hai bát, một lớn một nhỏ. Hai con mỗi một phần. Bát của Ôn Thiển còn cho thêm một cốc sữa chua, coi như là món trái cây trộn sữa chua.

Nhân lúc đứa trẻ còn nhỏ, thể cho nha đầu ăn một chút. Đợi đến khi lớn hơn, lén lút cho Bảo bối ăn ngon tìm cách khác.

Đường Đường thích ăn chuối, ăn một lát chuối ngọt lịm, liền giơ bàn tay nhỏ đút cho , “Ăn~”

“Cảm ơn Bảo bối.”

Ôn Thiển thực sự ăn, còn khen tiểu gia hỏa vài câu, Đường Đường càng thêm vui mừng.

Ôm bát của , nha đầu đưa cả bát cho .

Ôn Thiển cảm động vô cùng, rằng Bảo bối nhà nàng là một tiểu tham ăn, thể khiến nha đầu chia sẻ thức ăn, chỉ mà nha đầu yêu thương mà thôi.

“A~”

Đường Đường giơ một lát chuối lên, đút cho Ôn Thiển.

“Mẹ cũng phần của , con cứ ăn phần của con . Lát nữa nếu no sẽ lấy của con nhé.”

Đường Đường thoáng qua bát của Ôn Thiển, cái mũi nhỏ động đậy, chỉ thứ bên trong bát. Sao cảm giác giống nhỉ?

Gà Mái Leo Núi

Rất nếm thử một chút~

Sữa chua Ôn Thiển tích trữ đều nguyên liệu sạch, nhưng nàng vẫn dám cho Đường Đường ăn nhiều, chỉ đưa cho nha đầu một lát táo bọc sữa chua.

Táo vốn dĩ vị chua ngọt, cộng thêm sữa chua, đối với Đường Đường thì quá chua, hợp khẩu vị của nha đầu.

Chỉ c.ắ.n một miếng, nha đầu ăn nữa.

Nhíu mày nhỏ , “Chua!”

Trong mắt Ôn Thiển ngập tràn ý , “Không cho con ăn, mà là con thích, giận dỗi nhé.”

Đường Đường gật đầu mạnh, thật sự là ngon.

Ánh mắt nhỏ bé còn liếc trộm bát của Ôn Thiển nữa, chuyên tâm ăn phần của .

Thấy nữ nhi thực sự thích ăn chuối, Ôn Thiển cho nha đầu thêm hai lát. Bảo bối theo nàng và Giang Đình Chu chạy ngược chạy xuôi mệt mỏi , ăn thêm một chút cũng là điều nên .

niềm vui bất ngờ, tiểu gia hỏa vô cùng vui mừng.

“Cảm ơn, ~”

“Không cần cảm ơn, ăn .”

Tiểu gia hỏa gật đầu, hai bàn tay nhỏ mũm mĩm cùng nâng lát chuối lên, chậm rãi ăn. Xem chuyện nghẹn đó thực sự dọa sợ nha đầu.

“Mẹ ở đây , cần sợ.”

Tiểu gia hỏa hiểu rõ, nhưng vẫn gật đầu mạnh, dùng cằm chỉ bát trong tay Ôn Thiển, ý bảo nàng mau ăn .

như Đường Đường mong , Ôn Thiển dùng que gỗ ăn món trái cây trộn sữa chua, tiện thể trông chừng đứa trẻ.

Ăn xong nàng giúp Bảo bối rửa tay rửa mặt, đưa nha đầu về phòng nghỉ ngơi.

Các chủ nhân đều đang ngủ, Đại Hoàng chỉ thể mái hiên một cách nhàm chán. Có ngang qua cửa, nó sẽ cảnh giác mở mắt, đợi đến khi xa mới nhắm mắt , thong dong lắc lư cái đuôi.

Ôn Thiển ngủ hai khắc thì tỉnh, Đường Đường vẫn còn say giấc, nàng chỉ thể ở bên cạnh bầu bạn.

Lúc buồn chán, trong đầu nàng chợt hiện lên vài kiểu dáng hộp đựng. Rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, nàng dứt khoát dậy vẽ bản thiết kế.

Bất kể thể dùng , việc để Giang Đình Chu xem nhiều, nghiên cứu nhiều, đều ích cho .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-xuyen-ve-co-dai-mang-khong-gian-chay-nan-nuoi-manh-bao/chuong-134-chia-se.html.]

Đồ gỗ mắt chắc chắn, mới thể giữ vững chén cơm nghề mộc .

Ôn Thiển từ nhỏ học vẽ, việc vẽ bản thiết kế đối với nàng hề khó.

Nàng bếp lấy than củi, gọt thành hình dạng giống bút chì, bọc một lớp giấy bên ngoài, thể dùng bút vẽ.

Đường Đường ngủ trọn vẹn một canh giờ, tỉnh dậy lăn một vòng giường, dụi dụi mắt, thấy đang bên bàn, đang gì.

“Mẹ?”

Ôn Thiển ngẩng đầu Bảo bối, tiểu gia hỏa ngủ yên vị, mái tóc mềm mại thành tổ quạ, còn vểnh lên hai sợi tóc ngơ ngác.

Mỗi thấy dáng vẻ luộm thuộm của nữ nhi, Ôn Thiển bật .

Nàng đặt bút xuống, bế Bảo bối lên.

“Bảo bối ngủ no giấc ?”

“No~” Tiểu gia hỏa gật đầu mạnh.

Ôn Thiển hôn lên khuôn mặt đỏ hồng của nữ nhi, cuối cùng đặt nha đầu xuống ghế, “Ngồi ngoan nhé, tết b.í.m tóc cho con.”

“Vâng~”

Vì trong nhà trẻ con, ghế Giang Đình Chu đều là ghế tựa lưng tròn, cần lo lắng Bảo bối sẽ ngã.

Cầm lấy lược gỗ nhanh nhẹn tết cho đứa trẻ hai b.í.m tóc nhỏ.

Chỉ bóng lờ mờ trong gương đồng, Đường Đường vỗ tay, vui vẻ xinh .

Ôn Thiển dở dở . Nàng và Giang Đình Chu đều phô trương, Bảo bối tuổi còn nhỏ học tính tự luyến ?

Đường Đường tỉnh giấc, Ôn Thiển thể tiếp tục vẽ bản thiết kế nữa.

Sợ Bảo bối phá phách, nàng đặc biệt đặt bản vẽ ở chỗ cao.

Đường Đường chút vui, nàng cũng chơi mà, tại cất đồ ?

Mẹ con tâm đầu ý hợp, Ôn Thiển thấy Bảo bối bĩu môi liền nàng đang nghĩ gì, “Đi nào, cùng bếp nhào bột, tối nay chúng hấp bánh bao ăn.”

Vừa thấy nhào bột, mắt Đường Đường lập tức sáng lên.

Vừa bếp Ôn Thiển chằm chằm, chơi bột.

“Đợi .”

“Vâng~”

Vẫn như , nàng lấy một bát bột mì trắng từ trong gian , trộn thêm một chút bột mua ở trấn. Nàng nhào bột một cách thành thục, véo một chút nhỏ cho Bảo bối, để nha đầu tự nặn chơi.

Nhìn Đường Đường nghiêm túc nặn bột, Ôn Thiển nghĩ đến đất nặn.

Đáng tiếc nơi đất nặn, Bảo bối cũng đến lúc chơi đất. Chỉ thể để nha đầu nặn bột, coi như rèn luyện ngón tay.

Đường Đường lớn hơn một chút bột thể ăn, còn như đây, thứ gì cũng đưa miệng.

Bột nhào xong đặt trong chậu, đợi Giang Đình Chu về nhà hẵng gói bánh bao cũng kịp.

Nàng dắt Bảo bối hậu viện, thỏ và gà trong nhà vẫn cho ăn.

Đường Đường một tay để dắt, tay còn vẫn ngừng nặn bột, nỡ buông .

Chỉ cần nha đầu quấy phá, Ôn Thiển cứ để mặc nàng.

Nàng lấy gạo từ gian để cho gà ăn, đó cho thỏ ăn cỏ khô, vườn rau mới trồng cũng cần tưới nước.

Khi Ôn Thiển việc, Đường Đường nhà đợi nàng, vững thì vịn tường, trông lanh lợi.

Mãi đến khi công việc xong xuôi, tiếp theo chỉ cần bầu bạn với nữ nhi là .

 

Loading...