Phú Bà Xuyên Về Cổ Đại: Mang Không Gian Chạy Nạn Nuôi Manh Bảo - Chương 135: Vỡ Nát An Lành
Cập nhật lúc: 2025-12-02 08:02:38
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mãi đến khi mặt trời ngả về tây, Giang Đình Chu mới về.
“Chàng trông con , hấp bánh bao, hai khắc là thể dùng bữa,” Ôn Thiển như .
Giang Đình Chu còn nhận việc mộc. Chàng thể việc, trông chừng nữ nhi.
Đợi trời tối sẽ bất tiện, tranh thủ thời gian lúc .
“Nương tử, nàng cứ từ từ, hậu viện việc.”
Ôn Thiển đưa cho một củ khoai lang nướng, “Ăn lót .”
Giang Đình Chu : “Vẫn là nương t.ử thương nhất.”
Chàng một tay bế Bảo bối lên, về phía hậu viện.
Đường Đường há miệng, hiệu nàng cũng ăn khoai lang!
Ôn Thiển nhắc nhở, “Giờ mà ăn khoai lang, lát nữa sẽ ăn nổi bánh bao .”
Tiểu gia hỏa lập tức ngậm miệng , còn dùng bàn tay nhỏ mũm mĩm che miệng.
Giang Đình Chu khẽ , nâng nữ nhi lên cao, cuối cùng đặt nha đầu vai.
Đường Đường sợ hãi kêu lên, nhưng thấy vui, tiếng truyền xa.
Ôn Thiển lắc đầu bất đắc dĩ, để ý đến hai cha con họ nữa.
Trong nhà thịt tươi, nàng bánh bao chay nhân khoai tây thái sợi.
Món bánh bao thật sự kỳ diệu, bất kể nhân gì cũng đều ngon miệng.
Đường Đường thích.
Được nàng ôm trong đôi tay nhỏ bé, chiếc bánh bao trông đặc biệt lớn.
Theo thói quen đây của Đường Đường, nha đầu chắc chắn sẽ c.ắ.n từng miếng lớn, nhưng bây giờ, nàng chỉ c.ắ.n một miếng nhỏ, nhai kỹ lưỡng, đôi mắt híp , “Mẹ, ngon, ăn~”
Ôn Thiển xoa đầu nha đầu, “Vài hôm nữa sẽ cho con. Khi đó bảo cha con lên trấn mua thịt, chúng sẽ bánh bao nhân thịt.”
“Vâng~”
Nha đầu c.ắ.n thêm một miếng bánh bao nữa, vui vẻ ăn uống.
Giang Đình Chu cũng cảm thấy bánh bao nương t.ử hấp ngon, vỏ bánh mềm xốp, khác với bánh .
“Nương tử, nếu so với nàng , bánh bao hấp chẳng khác gì bánh bao ‘bột c.h.ế.t’.”
Ôn Thiển đầy đắc ý, “Đây là tuyệt kỹ gia truyền của , đừng hòng lén học nghề.”
Giang Đình Chu bật , “Không , nương t.ử của sẽ cho ăn, cứ việc ăn sẵn là .”
Ôn Thiển: “…”
Đường Đường ăn bánh bao, cha chuyện, thỉnh thoảng cũng chen . Thoạt , tiểu hài t.ử mới một tuổi trò chuyện !
kỹ , hai lớn và một đứa trẻ đang chuyện chẳng ăn khớp với .
Ôn Thiển và Giang Đình Chu đả kích nữ nhi, để nha đầu nhiều hơn, khả năng biểu đạt mới .
Ăn cơm xong, nhân lúc trời tối, Giang Đình Chu tiếp tục việc mộc.
Ôn Thiển cảm thấy thật sự vất vả, ngày nào cũng bận rộn từ sáng đến tối, cơ bản lúc nào nghỉ ngơi.
Trượng phu của nỗ lực cầu tiến, Ôn Thiển vui lòng thấy .
Tắm rửa xong, Giang Đình Chu đang định ôm nương t.ử ngủ, mấy tờ giấy ngăn cách.
“Xem bản thiết kế .”
“Mai hẵng xem.”
Giang Đình Chu đặt bản thiết kế tùy ý lên bàn trang điểm, một tay giữ chặt lấy hai cổ tay mảnh khảnh của Ôn Thiển.
“Nương tử, đến lúc bầu bạn với .”
Ôn Thiển phối hợp, đôi chân dài móc lấy eo Giang Đình Chu, như , “Có ngày nào bầu bạn với ?”
“Thời gian bầu bạn quá ít.”
“Làm thể quá tham lam.” Ôn Thiển gỡ một tay, vỗ nhẹ má Giang Đình Chu, mặt treo ý lơ đãng.
Giang Đình Chu dáng vẻ hư hỏng của nương t.ử mê hoặc đến c.h.ế.t, nhịn ôm lấy mặt nàng mà hôn.
Từ khi con, phần lớn tinh lực của nương t.ử đều dành cho đứa trẻ, thêm việc nhà nhiều, Giang Đình Chu cảm thấy thời gian nương t.ử ở riêng với quá ít.
Lúc chỉ thể tranh thủ thời gian, dùng hành động thực tế chứng minh yêu Ôn Thiển nhiều đến mức nào.
Cuộc sống vợ chồng hài hòa, ngày hôm Ôn Thiển tỉnh giấc cảm thấy tinh thần sảng khoái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-xuyen-ve-co-dai-mang-khong-gian-chay-nan-nuoi-manh-bao/chuong-135-vo-nat-an-lanh.html.]
Lúc trời hửng sáng, Giang Đình Chu dậy , sân im ắng, đoán chừng đang việc ở sân .
Trên giường nhỏ, bé con vẫn đang say giấc nồng. Hai tay bé giơ lên đặt gối, ngủ ngon lành vô cùng.
Gà Mái Leo Núi
Ôn Thiển nghiêng giường, đưa tay véo mũi nữ nhi, nhưng sợ đ.á.n.h thức bé, đành gạt bỏ ý niệm đó.
Nàng rón rén rời giường, ánh mắt quét qua bàn trang điểm, bản vẽ còn ở vị trí cũ, hẳn là Giang Đình Chu cất .
Giang Đình Chu việc kế hoạch riêng, Ôn Thiển cũng quản nữa, nếu hiểu, cái gã tự nhiên sẽ đến hỏi nàng.
Nàng chải suôn mái tóc dài, tùy tiện dùng một chiếc trâm gỗ cài búi tóc lên.
Ôn Thiển kéo chăn cho nữ nhi rời khỏi phòng.
Trong bếp đun sẵn nước nóng, nồi còn đang hấp trứng gà và bánh bao còn dư từ hôm .
Sau khi rửa mặt, Ôn Thiển sân tìm Giang Đình Chu, đang tranh thủ từng giây từng phút đồ mộc.
“Ăn cơm , ăn xong hẵng việc.”
“Đường Đường dậy ?”
“Vẫn còn ngủ say, cứ như một chú heo con .”
Giang Đình Chu cong môi, “Mấy hôm nay Đường Đường theo chúng ngoài mệt , cứ để bé ngủ thêm một lát.”
Rửa tay xong, hai vợ chồng cùng dùng bữa sáng.
Đang ăn, chợt thấy tiếng động trong phòng, là tiếng đồ vật vỡ.
“Nàng dâu, nàng cứ dùng bữa, xem .”
Giang Đình Chu phòng xem, thấy bé con đầu tóc bù xù tự trèo xuống giường nhỏ. Trên tay bé còn cầm một chiếc cốc, chân là chiếc ấm vỡ.
Giang Đình Chu con lấy mấy thứ ở , nhưng xem chừng là tự rót nước uống nên vỡ ấm .
“Cha !”
“Đừng nhúc nhích.”
Đi chân trần nền đất dễ lạnh, càng sợ bé con giẫm mảnh vỡ, Giang Đình Chu vội vàng bế bé lên đặt chiếc ghế bên cạnh.
Chàng nhanh chóng dọn dẹp mảnh vỡ, đó mang giày cho Đường Đường.
Bé con bĩu môi, đáng thương hề hề giơ chiếc cốc lên, “Vỡ, vỡ ạ!”
Giang Đình Chu nhận lấy chiếc cốc từ tay con, “Vỡ tan là bình an, Đường Đường đang giúp nhà tiêu tai giải nạn đấy.”
“Hả?”
Bé con ngơ ngác hiểu, bé còn tưởng cha sẽ đ.á.n.h tay bé, cho bé nghịch ngợm nữa.
“Đường Đường còn nhỏ, tự ý chạm nước, lửa, d.a.o kéo, cũng chạm những thứ dễ vỡ . Nếu con thương, cha sẽ đau lòng lắm.”
Bé con ngượng nghịu, lắc đầu cam đoan với cha rằng từ nay về sẽ chạm nữa.
“Đường Đường uống nước thì thể gọi cha giúp đỡ, đợi con lớn thêm chút nữa, hẵng học cách tự chăm sóc bản .”
“Ồ!”
Không la mắng, tết tóc, rửa mặt, Đường Đường vui vẻ ăn sáng.
Những điều cần Giang Đình Chu hết , Ôn Thiển cần nhắc nữa. Mọi chuyện đều nên dừng ở mức , cứ lải nhải bên tai con mãi, nếu bé nổi tính phản nghịch thì sẽ phản tác dụng.
Vui vẻ thưởng thức đồ ăn, Đường Đường quên mất chuyện xảy .
Ôn Thiển vốn định cùng Giang Đình Chu lên núi việc, nhưng giờ đổi ý, “Chốc lát nữa sẽ đưa Đường Đường lên trấn, mua một chiếc ấm mới, tiện thể mua thêm vài cái bát để dành.”
Từ thôn Đào Hoa trấn đều đường lớn, năm hạn hán qua, trị an cũng khôi phục bình thường, Giang Đình Chu vẫn yên tâm.
“Cứ để Đại Hoàng cùng hai .”
“Được.”
Đại Hoàng thông minh, như những con ch.ó nhỏ thông thường cứ quấn quýt chủ nhân. vì nó sinh quá cao lớn uy mãnh, sợ khác sợ hãi, Ôn Thiển quyết định đành buộc dây dắt nó .
Giang Đình Chu : “Không cần buộc, đến lúc đó cứ để nó đợi hai bên ngoài trấn là .”
“Nếu Đại Hoàng trộm mất thì ?”
“Không , nó lanh lợi lắm.”
Ôn Thiển ngẫm nghĩ kỹ, vốn dĩ sợ chó, dù nàng buộc dây chăng nữa, Đại Hoàng vẫn sẽ khiến khác sợ hãi. Thà để nó đợi ở nơi vắng .
Có thể ngoài chạy nhảy, Đại Hoàng mừng rỡ vô cùng, cứ quấn quýt quanh Ôn Thiển.
Đợi Giang Đình Chu khỏi nhà, Ôn Thiển tiên cho Đại Hoàng ăn hai miếng thịt bò, đó cõng bé con, khóa cửa sổ cẩn thận lên đường trấn.