Phú Bà Xuyên Về Cổ Đại: Mang Không Gian Chạy Nạn Nuôi Manh Bảo - Chương 146
Cập nhật lúc: 2025-12-02 08:02:49
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Măng nhiều cách chế biến, thể ăn tươi, cũng thể phơi khô để dành.
Ôn Thiển đào thêm một ít, tích trữ để ăn mùa đông.
Nàng còn rủ Giang Nguyệt cùng đào, họ tốn nhiều bạc để thầu khu rừng , tìm cách bù !
Giang Đình Chu chặt xong một cây gỗ thì đến tìm nương t.ử và nữ nhi.
Thấy cục cưng ôm một củ măng, thẳng tắp ở đó, chẳng hiểu , nhớ đến củ cải lùn.
Không nhịn khẽ một tiếng.
“Cha~”
Giang Đình Chu xoa đầu nữ nhi, “Ôm chắc nhé.”
“Vâng ~”
Dưới đất chất vài củ măng , Giang Đình Chu hỏi nương t.ử tại đào nhiều như , nhận lấy cái gậy trong tay nàng, “Để cho.”
Ôn Thiển xa xỉ một chút, “Không đào nữa, chỉ cần phần ngọn măng thôi.”
“Cũng .”
Làm như thì tốc độ thu hoạch nhanh hơn nhiều, chẳng mấy chốc chất thành một đống lớn, ước chừng hai ba chục cân.
Giang Đình Chu kéo gỗ về nhà, nỡ để nương t.ử chịu vất vả, vác thứ nặng như .
“Về nhà , qua buổi trưa sẽ một chuyến.”
“Ta vác mà, chỉ là Đường Đường tự thôi.” Vì mấy củ măng mà bắt Giang Đình Chu chạy chạy , Ôn Thiển cảm thấy phiền phức.
Đường Đường ngơ ngác : “Không , ~”
Giang Đình Chu xoa đầu con, “Vậy thì đào thêm ít măng nữa, lát nữa hãy khiêng gỗ.”
Ôn Thiển chớp mắt, “Thế thì chạy chạy thêm một chuyến .”
“Ta thể , .”
Chỉ cần nương t.ử cùng, đừng là chạy thêm một chuyến, Giang Đình Chu chạy vô chuyến cũng cam lòng.
Họ bẻ thêm một đống măng nữa, tổng cộng ước chừng năm mươi cân, dù phơi khô, cũng đủ cho họ ăn cả năm, lúc mới trở về nhà.
Ôn Thiển cõng nữ nhi, Giang Đình Chu chịu trách nhiệm vác măng, khi về đến nhà thì trời còn sớm nữa.
“Nương tử, nấu cơm.”
“Ăn cơm rang trứng , món đó đơn giản.”
“Được.”
Giang Đình Chu nấu cơm, Ôn Thiển dẫn nữ nhi rửa tay rửa mặt, tiện thể cho con một bộ quần áo sạch sẽ.
“Mẹ, cho thỏ, ăn~”
Nếu Đường Đường , Ôn Thiển suýt chút nữa quên mất chuyện .
Cho thỏ ăn, cho gà ăn, đó mới sân .
Vừa khéo thấy Giang Nguyệt và họ qua cổng, Ôn Thiển gọi họ , “Ta và ca ca các ngươi đào măng, các ngươi mang vài củ về .”
Giang Nguyệt , hiệu bằng tay: “Măng ngon lắm, thể măng chua, để lâu.”
Ôn Thiển đây chỉ nghĩ đến việc phơi khô, giờ Giang Nguyệt , một ý tưởng mới.
Măng chua thể dùng món ăn kèm, cũng thể dùng để nấu ăn, “Ngày mai rảnh ? Chúng cùng , đào thêm ít về nữa.”
Giang Nguyệt gật đầu, việc đồng áng xong hết , giờ nàng rảnh rỗi lắm.
Hai nhà họ Tống cũng bày tỏ ý cùng đào măng.
Gà Mái Leo Núi
Ôn Thiển giữ họ ăn bữa trưa, nhưng họ từ chối, mang theo mấy củ măng tươi Giang Nguyệt và họ về nhà bên cạnh.
Ngoài cơm rang trứng, Giang Đình Chu còn xào một đĩa măng tươi, hề vị đắng, giòn tan sảng khoái, Ôn Thiển thích ăn.
Đường Đường cũng ăn, “Cha~”
Ôn Thiển cho, “Món trẻ con ăn .”
Bàn tay Giang Đình Chu định gắp thức ăn cho con chợt đổi hướng, cuối cùng, lát măng rơi bát Ôn Thiển.
“Măng non lắm, nương t.ử ăn nhiều .”
“Chàng cũng ăn nhiều .”
Ôn Thiển gắp thức ăn cho Giang Đình Chu, hai vợ chồng ăn qua ăn , ngon lành vô cùng, bắt mắt.
Đường Đường chằm chằm, nàng cũng ăn lắm.
cho...
Cuối cùng chỉ thể buồn bã ăn cơm rang trứng.
Thấy vẻ mặt tủi của nữ nhi, Giang Đình Chu chọc cho con vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-xuyen-ve-co-dai-mang-khong-gian-chay-nan-nuoi-manh-bao/chuong-146.html.]
“Tối nay cha sẽ g.i.ế.c gà cho Đường Đường ăn.”
Đường Đường quả nhiên vui vẻ, “Thích, ăn thịt nha nha~”
“Nếu cứ ăn thế , mấy con gà mái già cũng giữ .”
Giang Đình Chu : “Vài ngày nữa gà con sẽ nở, thật sự thì thể trấn mua, cần lo lắng thịt gà để ăn.”
Trong nhà vẫn còn nhiều thỏ, cách vài ba bữa ăn một bữa thịt là vấn đề.
Giang Đình Chu phóng khoáng trong chuyện ăn uống, điều khiến Ôn Thiển thích.
Người sống đời, cũng chỉ vỏn vẹn vài chục năm, nếu cứ bủn xỉn quá thì thật vô vị.
“Vậy lát nữa ngoài hết cứ mổ gà , hầm lâu một chút mới thơm.”
“Được.”
Biết tối nay món ngon, Đường Đường vui vẻ tả xiết, tự cầm chiếc thìa nhỏ ăn hết một bát cơm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn còn dính đầy hạt cơm, đến cong mắt như vầng trăng khuyết, “Ngon quá!”
Được cục cưng khen ngợi, Giang Đình Chu : “Sau cha sẽ cho con ăn mỗi ngày.”
Đường Đường lập tức lắc đầu, cơm vẫn ngon hơn, quan trọng nhất là sẽ cho nàng đủ loại đồ ăn!
Nếu cha cơm, sẽ ...
Ôn Thiển cố ý trêu nữ nhi, “Sau nấu cơm, con bên cạnh , đợi con lớn thì đồ ăn cho cha .”
“Vâng~”
Đường Đường nhanh nhẹn trượt xuống ghế, chạy đến góc tường lấy chổi, tuyên bố quét nhà.
Giang Đình Chu cảm thấy nữ nhi đáng yêu hiểu chuyện, nhịn khen một hồi, khiến cục cưng choáng váng, chỉ hận thể lớn ngay lập tức, hiếu thảo với cha .
Rửa bát xong, mổ một con gà, Giang Đình Chu ngoài việc.
Ôn Thiển hầm gà với lửa nhỏ, đưa nữ nhi phòng ngủ trưa.
Đi ngoài một chuyến, năng lượng của Đường Đường tiêu hao hết sạch, lên giường phát tiếng hít thở đều đặn.
Ôn Thiển đến gần nữ nhi, còn nghi ngờ cô bé công tắc ngủ , nếu ngủ nhanh đến ?
Khuôn mặt bầu bĩnh véo, Ôn Thiển ngứa tay, nhẹ nhàng nhéo một cái, Đường Đường trở , miệng còn lẩm bẩm gì đó, Ôn Thiển dám phá rối nữa.
Đắp chăn cho nữ nhi, nàng bên cạnh ngủ cùng.
Có lẽ do quá nhiều đường núi, Ôn Thiển tỉnh dậy thì là một canh giờ đó.
Đứng dậy bếp một cái, gà hầm chín mềm, nàng gạt bớt than củi, cứ thế từ từ hâm nóng.
Mùi thịt thơm bay phòng, Đường Đường cũng tỉnh dậy, bò giường khúc khích, “Thơm quá~”
“Tối nay chúng ăn mì gà hầm, lát nữa con thể uống nhiều nước canh.”
“Vâng ~”
Đường Đường nóng lòng uống nước gà , nhưng vì Ôn Thiển lên tiếng nên nàng la hét đòi ăn.
Chải tóc cho nữ nhi, dẫn con sân hoạt động một lúc, Giang Đình Chu trở về.
Cây gỗ chặt mang về to, Ôn Thiển ước chừng hơn trăm cân, một đầu buộc bằng dây thừng, cứ thế kéo về.
Ôn Thiển bảo Giang Đình Chu xổm xuống.
“Sao ?” Nam nhân hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo.
Ôn Thiển vén cổ áo xem, quả nhiên, vai cọ đỏ một mảng lớn, vài chỗ còn rách da.
“Nương tử, đau.”
Ôn Thiển trừng mắt , “Không đau thì , còn thể thương nặng hơn chút nữa.”
Giang Đình Chu tức phụ thương , ôm lấy eo Ôn Thiển, “Vậy nàng thổi cho , thổi một cái là hết đau ngay.”
“Cứ xem như Đường Đường , dùng cách dỗ .”
Giang Đình Chu mềm lòng như bông, càng ôm chặt vòng eo Ôn Thiển, “Chỉ là rách da chút thôi, còn tính là vết thương nhỏ, nàng cần lo lắng cho .”
“Ta mới lo lắng .”
Ôn Thiển gạt tay Giang Đình Chu , nhưng cơ thể thành thật, đệm vai cho .
Sau công việc sẽ thể thiếu, nàng sức lực để giúp khiêng gỗ, nhưng may cho Giang Đình Chu vài cái đệm vai thì là chuyện dễ dàng.
Đường Đường xổm trong sân, ngơ ngác cha .
Nàng chạy tới bên cạnh Giang Đình Chu, kéo áo khoác ở vai .
Trên mặt đầy vẻ tò mò, ban nãy cha đang xem gì ?
Giang Đình Chu hắng giọng, “Ra chơi bùn , lát nữa cha sẽ chơi với con.”
“Vâng~”