Phú Bà Xuyên Về Cổ Đại: Mang Không Gian Chạy Nạn Nuôi Manh Bảo - Chương 153: Bán Thỏ
Cập nhật lúc: 2025-12-02 08:02:56
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ăn cơm xong, Giang Đình Chu bảo Tống Vân Thanh về nhà nghỉ ngơi một canh giờ .
Đợi khi mặt trời bớt gay gắt, hẵng ngoài việc.
Thấy Giang Đình Chu vội vàng dùng gỗ, Tống Vân Thanh hẹn giờ với về nhà ngủ trưa.
Ôn Thiển bảo Giang Đình Chu cũng nghỉ ngơi một lát, "Làm việc gì cũng cần kết hợp lao động và nghỉ ngơi, kiệt sức bản ."
Giang Đình Chu ôm lấy eo Ôn Thiển, quấn quýt bên nàng, "Nương tử, nàng đối với thật ."
Vừa , còn hôn lên má Ôn Thiển.
Đường Đường giờ còn la hét lớn tiếng nữa, chỉ dùng bàn tay nhỏ mũm mĩm che mắt, liên tục "Xấu hổ".
"Tiểu gia hỏa , chỉ giỏi phá rối."
Giang Đình Chu hỏi Ôn Thiển, "Nương tử, khi nào thì chúng sắp xếp một phòng nhỏ cho Đường Đường?"
"Khoảng hai năm nữa."
Giang Đình Chu thở dài thườn thượt, "Ta thật đưa con bé chỗ khác."
"Không !" Tiểu gia hỏa giọng sữa nhưng dữ tợn, giường chống nạnh, "Không !"
Dáng vẻ hung hăng của nàng khiến Giang Đình Chu bật , "Nữ nhi nhỏ của nhà chúng tính khí cũng lớn thật."
"Tính khí lớn một chút mới , sẽ thiệt thòi."
Ôn Thiển đặt nữ nhi xuống giường nhỏ của nàng, "Nhanh ngủ , lát nữa cha con còn ngoài việc, cứ để cha ngủ ."
Đường Đường thương cha, nàng che miệng , thấy đủ, dùng chăn che kín khuôn mặt nhỏ, chỉ lộ đôi mắt to đen trắng rõ ràng.
"Không chuyện~"
Dáng vẻ lanh lợi tinh quái thật sự khiến yêu thôi.
Sắp xếp cho nữ nhi xong, Ôn Thiển nghỉ trưa cùng Giang Đình Chu.
Đang ngủ, nàng đột nhiên bật thành tiếng, "Sao cảm thấy đang nuôi hai đứa trẻ nhỉ? Dỗ xong đứa , dỗ đứa thứ hai."
Giang Đình Chu nắm lấy lòng bàn tay Ôn Thiển, "Ta dỗ nàng cũng ."
"Dỗ bằng cách nào?"
Lời dứt, nụ hôn của Giang Đình Chu đặt xuống.
Sự dịu dàng đạt đến tột cùng, Ôn Thiển thật sự thấy vui vẻ.
Ôm nương t.ử ngủ hai khắc, Giang Đình Chu thức dậy, hậu viện bắt một con thỏ, thịt xong xuôi đặt trong bếp, đó mới ngoài việc.
Dậy cũng chẳng việc gì , Ôn Thiển trở , ngủ tiếp.
Thời tiết ngày càng nóng, con cũng càng dễ mệt mỏi buồn ngủ.
Ôn Thiển ngủ một giấc dài, khi nàng mở mắt thì tiểu gia hỏa tỉnh giấc.
Tự trèo xuống giường nhỏ, cầm lấy than gỗ Ôn Thiển dùng để vẽ đồ án, rạp đất vẽ nguệch ngoạc.
Ngoài mặt đất , chân bàn cũng vẽ lên những vết lộn xộn.
Khuôn mặt nhỏ cũng bôi đen nhẻm, Ôn Thiển nàng chơi bao lâu.
Đang định mắng vài câu, nhưng tiểu nha đầu híp mắt nàng, giơ ngón trỏ ngắn cũn cỡn lên dấu im lặng, "Mẹ, ngủ ..."
"Không chuyện~"
Nàng ngoan ngoãn như , Ôn Thiển nỡ mắng.
Nàng ôn tồn : "Bảo bối ngoan lắm, sẽ lấy giấy cho con, con vẽ giấy nhé."
"Vâng~"
Đường Đường nhanh nhẹn bò dậy khỏi mặt đất, ngoài chơi.
Nhìn thấy dáng vẻ tóc tai bù xù, mặt mũi đen thui của nàng, Ôn Thiển nhịn .
Nếu điện thoại, nàng thật sự chụp cảnh .
Nàng trở dậy, vẫy tay với Đường Đường, "Lại đây, chải đầu ."
"Dạ."
Đường Đường rúc lòng , nhưng ấn đầu ngay khi chỉ còn cách một bước, "Đứng yên."
Tiểu gia hỏa chớp mắt, hiểu ôm .
Nhìn bộ quần áo bẩn thỉu của con, Ôn Thiển cũng ghét bỏ, nhưng với tình mẫu tử, rõ ràng thể lờ .
Nàng hắng giọng, "Tập thể d.ụ.c ."
Đường Đường hề nghi ngờ, thẳng tắp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-xuyen-ve-co-dai-mang-khong-gian-chay-nan-nuoi-manh-bao/chuong-153-ban-tho.html.]
Nàng chải đầu, rửa mặt cho nữ nhi, quần áo cho nàng, dù chẳng mấy chốc bẩn, chi bằng tối tắm rửa đồ sạch sẽ.
Nàng lấy một ít trái cây cho con, nhân lúc đó dọn dẹp sạch sẽ những vết bẩn lộn xộn trong phòng.
Để ngăn ngừa tình trạng tương tự tái diễn, Ôn Thiển dứt khoát đặt que than lên tủ.
Đường Đường sốt ruột chỉ cái tủ, đặt ở đó nàng sẽ lấy .
"Khi nào con vẽ, sẽ lấy cho."
Tiểu gia hỏa yên tâm, chạy ôm chân Ôn Thiển, thật với nàng nha.
Con gái quá nhiệt tình, Ôn Thiển thể từ chối.
Nàng tự an ủi , dù tối nay con bé cũng tắm và quần áo, để con ôm một chút cũng .
Nghe thấy động tĩnh trong sân nhà họ Giang, Giang Nguyệt mới sang giúp trông con.
Thấy Đường Đường quần áo bẩn thỉu, như một tiểu khất cái, nàng vội ôm con bé đồ, đó còn giúp tôn nữ giặt quần áo, phơi ngay ngắn ở hậu viện.
Ôn Thiển khỏi ngượng ngùng, với nữ nhi: "Sau rạp đất chơi nữa, bằng cô cô giặt quần áo cho con, vất vả lắm."
Giang Nguyệt xua tay, giặt quần áo chẳng vất vả chút nào, trẻ con chơi cứ để chúng chơi.
So với Giang Bắc đáng ghét, Giang Nguyệt thấy sự nghịch ngợm của Đường Đường là vấn đề.
Có Giang Nguyệt trông Đường Đường, Ôn Thiển thể chuyên tâm nấu nướng.
Thỏ Giang Đình Chu sạch, Ôn Thiển chỉ cần chặt thành miếng nhỏ là .
Xét đến khẩu vị của Tống Vân Thanh và Giang Nguyệt, Ôn Thiển quyết định món lẩu khô cay, thêm một chút khoai tây, đó sẽ là một món ăn thịnh soạn.
Còn về phần nữ nhi, đành chịu thiệt thòi ăn cơm rang trứng .
Món lẩu khô cay thơm lừng, nhưng cũng sặc , Đường Đường hắt vài cái trong sân, cuối cùng chịu nổi, kéo tay cô cô, ngoài chơi.
Giang Nguyệt sợ tôn nữ sặc, liền dẫn nàng cổng chơi.
Nhà họ ở ngay đầu thôn, giờ là lúc nấu cơm, ít đang gánh nước bên giếng.
Có trêu Đường Đường, "Nhà cháu món gì ngon thế? Sao mà thơm quá ?"
Đường Đường nghiêm trang đáp, "Ăn thỏ thỏ~"
"Cha cháu lên núi săn thú ?"
Đường Đường lắc đầu, chỉ hậu viện nhà , tuy câu trả lời mơ hồ nhưng hỏi vẫn hiểu ý nàng.
Hóa Giang Đình Chu còn nuôi thỏ ngay tại nhà, thảo nào nhà họ thường xuyên mùi thịt thơm lừng, quả là lo thiếu thịt ăn.
"Đường Đường, nhà cháu bao nhiêu con thỏ?"
Đường Đường chớp mắt, "Nhiều lắm~"
"Nhà cháu bán ? Nếu bán mua một con."
Đường Đường ngẩng đầu cô cô, Giang Nguyệt cũng quyết định , bèn hiệu : "Để hỏi tẩu tử."
Nói xong, nàng bế Đường Đường về nhà để hỏi.
Thỏ sinh sản nhanh, ba bốn mươi con , giờ mua, Ôn Thiển chút do dự gật đầu, "Thỏ nhà béo, nặng năm cân, một trăm văn một con, nếu mua thể bắt về ngay bây giờ."
Giang Nguyệt ngoài đáp lời.
Một trăm văn là ít, nhưng nghĩ đến việc thỉnh thoảng ăn một bữa, vẫn c.ắ.n răng mua.
Ôn Thiển đang nấu ăn, Giang Nguyệt bắt thỏ cho , quả thật béo.
Trao tiền một tay, giao hàng một tay.
Cầm những đồng tiền đồng nặng trịch, Ôn Thiển : "Bán thỏ cũng là một nghề khá ."
Giang Nguyệt gật đầu đồng tình, tích tiểu thành đại, tiền cứ thế kiếm dần sẽ càng ngày càng nhiều.
Bà Giang gánh nước, thấy mua thỏ của Ôn Thiển.
Chỉ trong chốc lát kiếm một trăm văn, lập tức bà đỏ mắt vì ghen tị.
Nếu họ phân nhà, thứ trong nhà vẫn do bà quản lý, chẳng tiền bán thỏ kiếm đều là của bà ?
Ngửi thấy mùi thịt thơm phức bay từ căn nhà mới, Bà Giang càng cảm thấy khó chịu hơn.
Bà và lão già ăn đủ no, mặc đủ ấm, còn bọn dám ăn sung mặc sướng!
"Thím , Giang lão nhị bọn họ còn về ? Nếu bọn họ về, ai sẽ lo chuyện dưỡng lão cho hai ông bà đây?"
Bà Giang giống như con mèo giẫm đuôi, "Việc đó liên quan gì đến ngươi!"
Gà Mái Leo Núi
Bà gánh hai thùng nước, mặc kệ tiếng chế giễu phía , vội vàng bỏ .