Phú Bà Xuyên Về Cổ Đại: Mang Không Gian Chạy Nạn Nuôi Manh Bảo - Chương 157
Cập nhật lúc: 2025-12-02 08:03:00
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chơi Đùa Với Nước
Đường Đường ăn cá, Giang Đình Chu liền chọn một miếng thịt cá xương dăm, đút cho nữ nhi ăn.
Nàng dựa lòng phụ , ngoan ngoãn chờ đút.
Ôn Thiển nhắc nhở: “Đừng cho nó ăn quá nhiều, nhỡ nóng trong thì .”
Đường Đường tò mò hỏi: “Nóng trong là gì ạ?”
“Nóng trong chính là đau họng, ho khan, thể thoải mái.”
“Con sợ!”
Đường Đường mạnh mẽ giơ cánh tay nhỏ lên, suýt chút nữa đ.ấ.m mặt lão cha.
Ôn Thiển mím môi, che nụ bên khóe miệng.
“Con sợ, nhưng và cha con sợ.”
“Vì ạ?”
“Nếu con bệnh, ai sẽ chăm sóc con?”
Tiểu nha đầu chớp mắt, hề do dự: “Cha nương~”
“Chăm sóc bệnh vất vả.”
Đường Đường tuy còn nhỏ, nhưng cũng xót cha nương , lắc đầu : “Không bệnh~”
“Vậy con đừng ăn nhiều quá.”
“Vâng.”
Không thể ăn nhiều, nỡ món ngon, Đường Đường chỉ thể ăn từng miếng nhỏ, nỡ ăn hết.
Cá chiên lò thơm, vốn định để dành buổi tối ăn, nhưng thấy nữ nhi ăn quá ngon, nên Ôn Thiển cũng ăn một miếng, còn rủ Giang Đình Chu ăn cùng.
Ăn thì kìm , dứt khoát ăn hết sạch.
Đường Đường hừ hừ, tại cha nương thể ăn nhiều như , họ sợ bệnh ?
Là hiểu nữ nhi nhất, Ôn Thiển : “Đợi con lớn , cũng thể ăn nhiều.”
“Con mau mau lớn~”
“Vậy con ngủ sớm dậy sớm, còn ăn nhiều rau củ nữa.”
Đường Đường kén ăn, nhưng nếu Ôn Thiển và Giang Đình Chu dỗ dành, nàng cơ bản sẽ ăn các loại rau xanh.
Lúc nàng chủ động yêu cầu, tối nay nấu nhiều rau xanh, nàng ăn thật nhiều, đó mau chóng lớn lên, là thể giống như cha nương, ăn gì thì ăn cái đó.
Ăn uống no nê, cả nhà ngoài vớt cá.
Đi ngang qua ao cá nhà họ Tống, công việc gần tất, Giang Nguyệt cũng ở đó, Ôn Thiển hẹn nàng cùng vớt cá.
Giang Nguyệt giúp việc, nhưng Tống Vân Thanh đồng ý, lúc nàng đang cảm thấy nhàm chán, Ôn Thiển rủ rê là nàng vui vẻ theo ngay.
Tống Vân Thanh chằm chằm theo thê t.ử của , đưa nàng ngoài là lúc nào cũng thấy nàng, nha đầu , theo khác mất ?
"Ca, mau việc ! Đừng nữa!"
Hắn lườm tên tiểu t.ử thối, "Câm miệng , việc của ."
Xắn tay áo lên và tiếp tục việc.
Năm nay mưa thuận gió hòa, trong các rãnh nước giữa bờ ruộng mọc đầy cỏ non xanh biếc, một cá nhỏ đang ẩn trong những góc .
Tìm một nơi thích hợp, đặt lờ bắt cá xuống.
Ôn Thiển dám xuống nước, còn Giang Nguyệt thì xắn quần lội thẳng xuống để lùa cá.
Đường Đường cảm thấy vui, cũng đòi xuống nước.
Nếu Giang Đình Chu kịp thời kéo , tiểu gia hỏa nhảy ùm xuống rãnh nước .
Bị phụ xách áo lên, treo lơ lửng giữa trung, Đường Đường ngừng đạp chân, "Ta xuống ~"
Giang Đình Chu áng chừng trọng lượng của nữ nhi, "Con chỉ nặng hơn hai mươi cân, sẽ nước cuốn trôi mất."
"Không ~"
Đường Đường vùng vẫy ngừng, nhất quyết đòi xuống.
Giang Đình Chu cố tình buông tay.
Ôn Thiển một bên , vui vẻ đến mức miệng khép .
"Chàng xách con bé lên, cho nó dẫm dẫm nước, trải nghiệm niềm vui bắt cá ."
Nàng dâu lên tiếng, Giang Đình Chu tất nhiên dị nghị.
Hắn cởi giày tất của Đường Đường, xắn ống quần lên, lộ một đoạn bắp chân trắng nõn mềm mại, như ngó sen.
Giang Đình Chu chân dài, bước ngang qua rãnh nước, xách nữ nhi chơi đùa với nước.
Nước lạnh, Đường Đường chạm rụt đôi chân nhỏ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-xuyen-ve-co-dai-mang-khong-gian-chay-nan-nuoi-manh-bao/chuong-157.html.]
"Lạnh quá ~"
"Lạnh thì chơi nữa." Giang Đình Chu .
"Muốn chơi~"
Đường Đường lo lắng sẽ nhấc mất, vội vàng duỗi chân nhỏ xuống nước.
Vì chuẩn tâm lý, nàng còn thấy lạnh nữa.
Dẫm mấy cái lên mặt nước, tuy vui nhưng cảm thấy áo bó.
Nhíu mày, cố gắng ngẩng đầu phụ , "Đừng xách~"
Giang Đình Chu lập tức đổi thành bế ngang nách, lúc Đường Đường cảm thấy thoải mái hơn nhiều, vững vàng dẫm nước.
Trẻ con che giấu cảm xúc, khi vui sẽ nhịn mà lớn.
Mọi tận mắt thấy Giang Đình Chu chơi cùng con, ngưỡng mộ Ôn Thiển và Đường Đường tăng lên.
Đây quả thực là một chồng , cha hiếm .
Vừa thể nuôi sống gia đình, chăm lo cho nhà cửa, một nam nhân như , đây ai phát hiện ưu điểm của chứ?
Những đang việc ngoài đồng thỉnh thoảng liếc họ, Ôn Thiển mặc kệ khác đ.á.n.h giá.
Không trộm cắp, cướp giật, gì mà che giấu.
Ôm nữ nhi chơi nước một lúc, để nàng thỏa thích xong, Giang Đình Chu bế nàng chỗ Ôn Thiển.
"Vẫn chơi~"
"Không tham lạnh, chơi nhiều sẽ bệnh."
Tiểu nhân nhi thở dài một , ăn nhiều sẽ bệnh, chơi nhiều cũng sẽ bệnh...
Rốt cuộc thì bệnh là cái thứ gì?
Tại đáng ghét thế chứ~
"Ôi chao~"
"Phiền quá~"
Ôn Thiển và Giang Đình Chu , ánh mắt tràn đầy ý , nha đầu , còn nhỏ tuổi mà vẻ trầm tư !
"Nàng dâu, cũng bắt cá đây."
"Đi , bắt nhiều một chút, nhà chúng mỗi bên một nửa."
Trong ruộng lúa cũng cá nhỏ hoang dã, còn cá chạch và lươn.
Ôn Thiển dám ăn lươn, nhưng cá chạch thì nàng thể ăn.
Cá nhỏ trong rãnh nước Giang Nguyệt tự thể bắt , Giang Đình Chu quyết định đến ruộng lúa nhà để bắt cá chạch.
Ôn Thiển tùy ý để , mục đích chính của việc ngoài là để thư giãn tâm trạng, bắt cá là chuyện thứ yếu.
Gà Mái Leo Núi
Nàng bờ ruộng đầy cỏ dại, còn Đường Đường mon men qua xem cô cô bắt cá .
"Đừng quá gần, cẩn thận ngã xuống rãnh đấy."
"Vâng ~"
Đường Đường từng ngã xuống ruộng bùn, biến thành bùn.
Chuyện qua vài tháng , nhưng Giang Đình Chu và Ôn Thiển thỉnh thoảng nhắc đến, nên nàng vẫn nhớ.
Không ngã thành bùn, càng cha trêu chọc, Đường Đường ngoan ngoãn hơn, ở một cách để xem cô cô bắt cá.
Nếu thu hoạch, nàng sẽ vỗ tay : "Cô cô giỏi quá."
Giang Nguyệt tôn nữ chọc vui vẻ, ước gì ôm tiểu gia hỏa thơm mấy cái.
Đáng tiếc là giờ nàng lớn, thích khác hôn, nàng hợp tác một còn dụ dỗ bằng đồ ăn.
Giang Đình Chu thu hoạch tệ, tìm thấy một ổ trứng cút trong ruộng lúa.
Mặc dù chỉ sáu quả, nhưng niềm vui thu hoạch hề giảm chút nào.
Ôn Thiển : "Tối nay dùng để xào ớt xanh."
Ớt trong vườn rau trái, chỉ là kích cỡ còn nhỏ, năm ngoái vì cho con bú, Ôn Thiển từng ăn đồ cay.
Sau đó vì trái mùa, chỉ thể ăn ớt khô.
Khó khăn lắm mới đổi khẩu vị, nàng chút nóng lòng.
Đường Đường sợ ớt, ban đầu còn híp mắt dùng tay nhỏ chọc trứng cút, thấy nương dùng để xào ớt, ánh mắt nhỏ của nàng lập tức trở nên u oán.
Ôn Thiển nhéo má nữ nhi, "Chúng mỗi hai quả, phần của và cha con thì xào ăn, phần của con thì luộc chiên dầu?"
"Luộc~"
"Được, về nhà liền luộc cho con ăn."
Đường Đường đến cong cả mắt, nương đối với nàng thật quá~