Phú Bà Xuyên Về Cổ Đại: Mang Không Gian Chạy Nạn Nuôi Manh Bảo - Chương 170: Làm Món Thịt Kho Tương (Lỗ Nhục)
Cập nhật lúc: 2025-12-03 01:58:59
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyện Giang Đông trở về thôn Đào Hoa trở thành đề tài bữa cơm của trong một thời gian dài.
Có lẽ vì thấy mất mặt, nhà nhị phòng đột nhiên yên ắng nhiều. Ngay cả khi gặp Ôn Thiển và Giang Đình Chu đường, họ cũng cúi đầu vội vàng rời .
Không còn như , trợn mắt lầm bầm c.h.ử.i rủa.
Bởi vì Giang Đông và Giang Nhị Thẩm từng ý đồ với nàng, Ôn Thiển đây ghét họ, nhưng giờ cảm thấy Giang Đông trở về thôn Đào Hoa cũng .
Sau nếu hai vợ chồng già chuyện gì, sẽ chỉ chăm chăm khổ một Giang Đình Chu nữa.
Mặc dù phân gia, nhưng nếu xảy chuyện đại sự sinh tử, họ ngoài cuộc hề dễ dàng. Bây giờ thêm một Giang Đông, tình hình khác .
Hái nấm vài ngày, Ôn Thiển và họ ngoài nữa.
Giang Đình Chu năm ngoái đóng vài cái tủ quần áo cho nhà Lý viên ngoại, ở trấn chút tiếng tăm.
Năm nay tìm y đóng đồ mộc rõ ràng nhiều hơn, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, y kiếm hai ba lạng bạc, chẳng bao lâu nữa họ sẽ vốn.
Vừa ruộng, đóng đồ mộc, Giang Đình Chu bận rộn đến mức chân chạm đất.
Đường Đường thương cha, bèn moi hết tiền lì xì giấu ván giường .
“Nương, chúng mua thịt ăn , cha việc vất vả, bồi bổ thể cho cha.”
Ôn Thiển hỏi nàng: “Muốn ăn thịt gì?”
“Thịt gì cũng ạ.”
Ngày thường họ hoặc ăn thịt gà, hoặc là thịt thỏ, thỉnh thoảng đổi khẩu vị cũng .
Nhận lấy đồng tiền nữ nhi đưa, “Vậy thì trấn mua hai cân thịt heo.”
“Nương, con ăn tai heo và cả đuôi heo nữa.”
Ôn Thiển véo mũi nàng: “Rốt cuộc là bồi bổ cho cha con, bồi bổ cho chính con đây?”
Tiểu gia hỏa khúc khích : “Cha con cũng thích ăn đuôi heo!”
“Rõ ràng là con ăn.”
Đường Đường Giang Đình Chu: “Cha, ăn đuôi heo ?”
Tiểu gia hỏa ngừng nháy mắt hiệu cho y, khuôn mặt bánh bao nhăn thành một cục, Giang Đình Chu dở dở .
Y ‘ừm’ một tiếng: “Ta cũng ăn đuôi heo, còn ăn tai heo nữa.”
Đường Đường rộ lên nhảy tưng tưng: “Nương, cha con cũng ăn!”
“Được , mua cho hai cha con ngươi.”
Tiểu gia hỏa kéo tay Ôn Thiển: “Nương, chúng mua ngay , trễ sẽ hết mất.”
Đường Đường sốt ruột lắm, Ôn Thiển chỉ thể dẫn nàng cửa.
Tuy tiểu gia hỏa chỉ mới hơn hai tuổi, chân cũng ngắn cũn, nhưng nhanh, cần Ôn Thiển cõng nàng.
Đi nổi nữa, hai con sẽ dừng nghỉ ngơi.
Mỗi lúc như , Ôn Thiển sẽ cho tể tể ăn chút quà vặt.
Lần nàng đưa là kẹo sữa bóc vỏ.
“Nương, viên kẹo ngọt quá, con ăn thêm một viên nữa.”
“Chỉ ăn một viên thôi, để bổ sung thể lực.”
“Vâng ạ.”
Nàng nhấm nháp viên kẹo sữa, uống nước, Đường Đường cảm thấy sức tiếp.
Đến trấn, mục tiêu rõ ràng, họ thẳng đến tiệm thịt heo.
Đầu heo vẫn bán hết, Ôn Thiển dứt khoát mua tất.
Chỉ là đuôi heo.
Đường Đường thất vọng một lát, nhưng nghĩ , còn tai heo, thế là nàng vui vẻ trở .
Mùa thịt tươi bảo quản lâu, ngoài đầu heo , Ôn Thiển mua thêm thứ gì khác.
Đầu heo thể hầm trực tiếp, nhưng Ôn Thiển ăn món kho tương (lỗ vị) .
Trong gian gói gia vị kho, để che mắt khác, nàng đến tiệm tạp hóa mua vài vị điều liệu.
Đường Đường còn nhỏ, nhưng cũng bỏ thêm điều liệu món ăn sẽ trở nên ngon.
Suốt dọc đường , nàng cứ nhảy nhót, bắt đầu mong chờ món ngon.
“Nương, để con giúp cầm đồ.”
Ôn Thiển đưa gói điều liệu cho nàng: “Cầm cẩn thận, đừng vung vẩy, nếu đổ tối nay sẽ ăn lỗ nhục .”
Đường Đường cẩn thận nhón tay xách gói giấy: “Nương, lỗ nhục là gì?”
“Chính là một loại thịt ngon, đến lúc đó con sẽ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-xuyen-ve-co-dai-mang-khong-gian-chay-nan-nuoi-manh-bao/chuong-170-lam-mon-thit-kho-tuong-lo-nhuc.html.]
Đường Đường hình dung , nhưng đồ nương nàng đều ngon.
“Cảm ơn nương.”
“Sao miệng con ngọt thế?”
“Vì nãy con ăn kẹo ạ.”
Tiểu gia hỏa hì hì, lộ hàm răng trắng như hạt gạo nếp, vẻ mặt tinh nghịch, đáng yêu vô cùng.
Lo nàng cứ nhảy nhót rơi đồ, Ôn Thiển nắm tay nữ nhi nhỏ, miễn cưỡng kiềm chế bản tính hiếu động của nàng.
Về đến nhà, Ôn Thiển bảo Giang Đình Chu đặt việc đang xuống, tiên sạch đầu heo.
“Kho lỗ nhục cần hầm lâu một chút mới ngon.”
Giang Đình Chu hỏi câu hỏi y hệt Đường Đường: “Lỗ nhục là gì?”
Ôn Thiển trêu: “Hỏi nữ nhi .”
Đường Đường chạy giải đáp thắc mắc cho cha: “Chính là thịt kho tương.”
Giang Đình Chu: “……”
“Nương còn mua nhiều điều liệu, chắc chắn ngon.”
Tiểu nha đầu vẻ mặt hớn hở, nàng hình như , mà cũng như .
Giang Đình Chu nghĩ, thôi thì cứ việc , đợi khi nương t.ử xong, tự nhiên sẽ là món gì.
Đầu heo sạch, phần việc còn cần Giang Đình Chu nữa.
Ôn Thiển bảo y tiếp tục đóng đồ mộc, còn thì ở trong bếp loay hoay.
Gói gia vị kho tương xé , xử lý gia vị bên trong một lượt, dùng vải màn của nhà bọc , đó mới bỏ nồi lớn cùng nấu.
Ôn Thiển bếp lò đun lửa, Đường Đường chạy dính lấy nàng, tay cầm một sợi chỉ thêu: “Nương, chúng chơi lật dây .”
“Ra ngoài sân chơi , đun lửa nóng lắm.”
“Chúng cần canh , lỡ cháy thì ?”
Gà Mái Leo Núi
Trong mắt Đường Đường, đồ ăn là quan trọng.
Lần nương nàng hầm sườn cháy mất, cuối cùng nàng chỉ thể trơ mắt Đại Hoàng ăn thịt.
Nóng một chút cũng , thức ăn cháy mới là vấn đề lớn!
Ôn Thiển véo má nữ nhi, bởi vì đang lớn nên mặt nàng gầy ít.
“Yên tâm , sẽ cháy , hôm nay chắc chắn con sẽ ăn lỗ nhục ngon.”
“Vậy thì .”
Đường Đường hì hì hai tiếng, tự mang ghế đẩu nhỏ sân chơi.
“Nương, mau đây.”
Ôn Thiển cho thêm củi bếp, đậy nắp nồi ngoài chơi với nữ nhi.
Mùi vị của gia vị kho tương nồng đậm, chỉ mới nấu đến nửa canh giờ mà hương thơm bay khắp sân.
Ngay cả ngoài đang gánh nước cũng tò mò, Ôn Thiển món gì ngon thế? Sao mà thơm quá chừng!
Vợ của Lý Chính quan hệ với Ôn Thiển, bèn bước thẳng nhà hỏi: “Nương t.ử Đình Chu, cô món gì ngon ? Mùi vị đây từng ngửi thấy.”
“Ta lỗ nhục.”
Chưa đợi vợ Lý Chính hỏi, Ôn Thiển giải thích: “Dùng vài loại điều liệu cho kho cùng thịt, còn thể cho thêm trứng gà, khoai tây, v.v., kho ăn ngon.”
“Mới chỉ ngửi mùi thôi thấy ngon .”
Vợ Lý Chính khen Ôn Thiển giỏi giang, món ăn gì cũng thể , nếu mà mở quán ăn ở trấn, e rằng sẽ buôn bán đến mức nào.
“Nương t.ử Đình Chu, cô dùng những điều liệu gì , mua thịt cũng thử xem .”
“Hoa tiêu, đại hồi, ớt khô...”
Chỉ cần là điều liệu thể mua ở trấn, Ôn Thiển đều một lượt.
Tuy rằng thiếu vài vị điều liệu, nhưng mùi vị sẽ khác biệt mấy.
Vợ Lý Chính ghi nhớ trong lòng, vài câu gánh nước .
Có hỏi vợ Lý Chính: “Ôn Thiển đang món gì , mùi vị càng lúc càng thơm.”
Không giấu giếm, nàng lặp lời Ôn Thiển , bao gồm cả cách lỗ nhục.
“Hầm một món thịt mà phức tạp thế, còn dùng nhiều điều liệu đến , bữa cơm đúng là quý giá quá.”
“Điều liệu đắt lắm, món ăn hợp với bình thường chúng , vẫn nên thành thật nấu nước luộc thôi.”
“Đến Tết thì may thể ăn một ...”