Phú Bà Xuyên Về Cổ Đại: Mang Không Gian Chạy Nạn Nuôi Manh Bảo - Chương 179
Cập nhật lúc: 2025-12-03 01:59:08
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Cập nhật lúc: 2025-12-03 01:59:08
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Giao Kèo
Giang Đình Chu đang tự cấy lúa ngoài ruộng, từ xa thấy thê t.ử và nữ nhi.
Tiểu gia hỏa nhảy nhót phía , thỉnh thoảng dừng ngắt vài đóa hoa dại, trông như một chú chim vui vẻ, đến nơi mà thấy tiếng của nó.
Ôn Thiển xách một chiếc giỏ, thong dong phía nữ nhi.
Thỉnh thoảng nhắc nhở vài câu, bảo nó cẩn thận đường.
Khóe miệng Giang Đình Chu cong lên, vội vã tăng tốc công việc, cấy hết mạ trong tay tạm dừng công việc đang .
Đợi Ôn Thiển và Đường Đường tới bờ ruộng, Giang Đình Chu lúc rửa tay xong.
Hắn nhận lấy chiếc giỏ từ Ôn Thiển: “Thê tử, nàng món ngon gì ?”
“Phụ , đoán xem.”
Ánh mắt Giang Đình Chu tràn ngập ý : “Ta đoán là sủi cảo.”
“Không đúng.”
“Mì sợi.”
“Không đúng, đoán xem.”
Mắt Đường Đường sáng rực, cha đoán, nhịn công bố đáp án chính xác.
Giang Đình Chu cố ý trầm tư một lát: “Vậy chắc là bánh nướng .”
“Phụ , mũi ? Sao ngửi thấy mùi bánh bao thơm lừng?”
Giang Đình Chu bật , nhéo nhéo mũi nữ nhi: “Trong nhà chúng , mũi của con là linh nhất, nào món ngon cũng ngửi thấy .”
Đường Đường đưa cho Giang Đình Chu một cái kiêu ngạo, đó mới khiêm tốn đáp: “Kẻ lợi hại nhất là Đại Hoàng.”
Mỗi nàng chơi, Đại Hoàng đều thể tìm thấy nàng. Nghe phụ , mũi Đại Hoàng lợi hại, chỉ cần ngửi mùi là thể tìm .
Ôn Thiển lấy khăn tay lau tay cho Đường Đường: “Đừng lém lỉnh nữa, mau ăn , bằng bánh bao sẽ nguội mất.”
Trong giỏ sáu chiếc bánh bao lớn, Ôn Thiển và Đường Đường cùng ăn một cái, còn đều dành cho Giang Đình Chu.
“Một cái thì đủ ăn.” Giang Đình Chu đưa cho Đường Đường một cái bánh: “Đừng chia phần của mẫu con, con cứ ăn , nếu ăn hết thì cha sẽ giúp con giải quyết.”
Ôn Thiển giải thích: “Ta ăn một cái ở nhà , ăn thêm một cái nữa là đủ.”
Đường Đường xoa xoa bụng: “Không thể ăn nhiều, con béo quá.”
“Không béo, con vẫn là một hài t.ử bé bỏng mà.” Giang Đình Chu .
Ôn Thiển chợt nghi ngờ, do quá chú trọng đến vóc dáng mà ảnh hưởng tới nữ nhi ?
Không nữ nhi lo âu về cân nặng, nàng bèn thuận theo lời Giang Đình Chu : “Trẻ con đều như cả, đây béo, đây là bụng ‘nguyên bảo’, là tướng mạo của đứa trẻ phúc khí.”
Tinh thần Đường Đường rõ ràng phấn chấn hơn nhiều: “Mẫu , con là em bé phúc khí ư?”
Ôn Thiển hỏi ngược : “Con thấy ?”
“Là !”
Cảm xúc của trẻ nhỏ đến nhanh mà cũng nhanh.
Sau khi xác định béo, Đường Đường chỉ chia ăn với Ôn Thiển một cái bánh bao, mà còn ăn ké vài miếng của phụ nữa.
Ôn Thiển lo lắng con sẽ bội thực, xác định Đường Đường ăn no thì cho phép nàng ăn thêm nữa.
Đường Đường dỗ dành Ôn Thiển: “Đồ mẫu ngon quá, con ăn là dừng .”
Tiểu nha đầu miệng quá ngọt, ngày nào Ôn Thiển cũng nó dỗ dành, hận thể lấy hết những thứ trong gian cho con bé ăn thỏa thích.
Lúc trong lòng nàng tính toán, tối nay hầm thịt kho tàu cho nữ nhi mới .
Giang Đình Chu sức ăn lớn, năm cái bánh bao ăn xong bụng cũng no.
“Thê tử, hai con nàng về , xong việc sẽ về nhà.”
Những năm , bọn họ đều thuê cấy lúa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-xuyen-ve-co-dai-mang-khong-gian-chay-nan-nuoi-manh-bao/chuong-179.html.]
Năm nay thuê, một Giang Đình Chu lẽ mất bốn năm ngày mới cấy xong.
Ôn Thiển cũng giúp, nhưng nàng dám xuống nước.
Chỉ sợ bên đỉa thứ gì đó.
“Hay là chúng cứ thuê , một vất vả quá.”
“Không cần thuê, tự xong .”
Biết thê t.ử thương , khóe miệng Giang Đình Chu cứ nhếch lên, hề hạ xuống. Cảm giác mệt mỏi biến mất, tràn đầy động lực.
Đường Đường xuống nước chơi: “Phụ , con giúp việc nhé, con sợ nước !”
“Nha đầu con, chơi thì đúng hơn.”
“Không chơi, con việc.”
Đường Đường xắn tay áo lên, lộ cánh tay trắng nõn như củ sen: “Con lớn , thể việc .”
trong đầu nàng nghĩ, lát nữa xuống nước là thể bắt cá nhỏ.
Tâm tư nhỏ bé của nàng Ôn Thiển thấu: “Đừng phá phách, bằng phụ con sẽ xong việc .”
“Con phá phách.”
Đường Đường chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ vô tội, dường như đang : Mẫu , nhất định tin con.
Trẻ con nghịch ngợm là chuyện bình thường, Ôn Thiển chỉ thể chuyển hướng sự chú ý của nó.
“Mẫu dẫn con câu cá.”
“Đi câu ở ạ?”
“Ao cá nhà cô cô con.”
Đường Đường quả nhiên chuyển sự chú ý: “Vậy chúng đổi cho cô cô một con thỏ lớn nhé, để giao kèo.”
“Được, hết đến với cô cô và cô trượng phu của con một tiếng .”
“Vâng!”
Nàng đầu vẫy tay với cha: “Phụ , chúng đây.”
Giang Đình Chu còn việc, chỉ thể dặn dò hai cẩn thận, đừng quá gần ao cá, nếu rơi xuống nước thì .
“Chàng việc cho nhé.”
“Thê tử, nhào chút bột mì cũng thể dùng mồi câu đấy.”
Giang Đình Chu Ôn Thiển sợ giun đất.
Ôn Thiển vẫy tay: “Chúng đây.”
Người nhà họ Tống cũng đang cấy lúa ngoài đồng, Ôn Thiển dắt Đường Đường đến với họ chuyện câu cá.
Tống Vân Thanh hào phóng : “Sau ăn cá thì cứ đến câu thẳng thôi.”
“Đa tạ cô trượng phu!”
Gà Mái Leo Núi
“Không cần khách khí.”
Tống Vân Thanh ôm Đường Đường, nhưng tiếc là y dính đầy bùn đất, đành bỏ ý định .
“Hai cứ câu , chú ý an .”
Đường Đường : “Lát nữa cô trượng phu đến bắt thỏ nhé.”
Tống Vân Thanh cũng hiểu, nếu y nhận con thỏ thì Ôn Thiển nhất định sẽ dẫn Đường Đường câu cá.
“Làm xong việc sẽ đến bắt.”
“Vâng ~”
Không quấy rầy họ việc nữa, Ôn Thiển đưa con về nhà một chuyến. Tự một cái cần câu, mang theo một chút cơm nguội, ngoài câu cá.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.