Phú Bà Xuyên Về Cổ Đại: Mang Không Gian Chạy Nạn Nuôi Manh Bảo - Chương 183
Cập nhật lúc: 2025-12-03 01:59:12
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyển phòng.
Ngày hôm , cả nhà ba đều dậy muộn.
Người tỉnh dậy sớm nhất là Đường Đường, lén lút bò dậy, bên giường cha ngủ.
Giang Đình Chu mở mắt, đối diện với đôi mắt to tròn đen láy của nhóc con.
Bị dọa giật , "Con dậy từ lúc nào thế? Sao lên tiếng?"
Tiểu gia hỏa chân trần, đầu tóc bù xù đất, vẻ mặt thành thật, "Con để đa nương ngủ thêm lát nữa, nên mới lên tiếng."
Giang Đình Chu chút ngại ngùng, buông trong lòng , lúc Ôn Thiển cũng tỉnh, chỉ là y phục vẫn mặc chỉnh tề.
Lần đầu gặp tình huống , thật sự khá hổ.
Trong lòng thầm nghĩ, dù mệt đến mấy cũng mặc quần áo t.ử tế, đề phòng vạn nhất!
Ôn Thiển dùng khuỷu tay thúc Giang Đình Chu, "Chàng dẫn Đường Đường ngoài ."
Giang Đình Chu ghi nhớ lời dặn của hiền thê, ở trần mặt nữ nhi.
Chàng chỉ thể dỗ Đường Đường, "Con xem thử Đại Hoàng đang phá phách ."
Đường Đường lắc đầu, "Đại Hoàng ngoan lắm, sẽ phá phách ."
"Vậy thì xem mấy con gà con , đừng để chúng vườn rau."
"Vâng ạ."
Đường Đường mang đôi dép Ôn Thiển cho, chạy vọt sân .
Không lâu , hai vợ chồng liền thấy tiếng nhóc con la lối,
"Gà con, ngoan nào! Đừng ăn rau!"
"Mau về tìm các ngươi !"
"..."
Sợ con bé , Giang Đình Chu dám chậm trễ, lật dậy, chớp mắt mặc xong áo ngoài.
"Hiền thê, nghĩ nên để Đường Đường ngủ phòng riêng ."
Ôn Thiển cũng xảy tình huống khó xử nữa, "Hôm nay sẽ dọn dẹp phòng cho con bé."
Hiền thê cuối cùng cũng đồng ý, Giang Đình Chu còn kịp vui mừng thì Ôn Thiển : "Ta sẽ ngủ cùng con bé vài ngày, đợi con bé quen sẽ ngủ riêng."
Giang Đình Chu như sét đ.á.n.h ngang tai, "Vậy là độc thủ phòng ?"
Ôn Thiển liếc , "Không vui ?"
Giang Đình Chu đương nhiên vui, nhưng ngoài cách thì cũng chẳng biện pháp giải quyết hơn.
Chàng vẻ mặt chán nản : "Cứ coi như là đau dài bằng đau ngắn, đợi con bé dọn ngoài , chúng nhiều thời gian."
Chàng lấy y phục cho Ôn Thiển, "Hiền thê, giúp nàng mặc."
Ôn Thiển đưa tay giật lấy y phục, "Chàng xem chừng Đường Đường , sân tiếng động ."
Trẻ con yên lặng là đang bày trò, Ôn Thiển an tâm nếu xem con bé đang gì.
Giang Đình Chu theo lời nàng sân , chỉ thấy nữ nhi đang bảo Đại Hoàng xổm đất, đang tết tóc cho chó.
Đại Hoàng vẻ mặt chán nản, thấy Giang Đình Chu thì sủa lên một tiếng, như thể đang : Mau quản con của .
Giang Đình Chu bật , xách cổ nữ nhi về sân , giải cứu Đại Hoàng.
Ôn Thiển cầm lược chải mượt mái tóc dài, tùy tiện búi lên, mái tóc liền búi gọn gàng gáy.
Đường Đường cha xách nhà, lúc thấy cảnh .
Nàng vẻ mặt sùng bái Ôn Thiển, "Nương giỏi quá, con chẳng tết tóc gì cả."
"Quen tay việc, luyện tập nhiều sẽ thành thạo thôi."
Đường Đường cầm lược, vụng về chải tóc, tự tết tóc, nhưng rối tung cả lên, cuối cùng vẫn cầu cứu nương.
Giang Đình Chu giao con cho vợ bữa sáng.
Đợi Ôn Thiển dẫn con bé rửa mặt xong, bữa sáng cũng chuẩn xong.
Mỗi một củ khoai lang hấp, đơn giản mà ngon miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-xuyen-ve-co-dai-mang-khong-gian-chay-nan-nuoi-manh-bao/chuong-183.html.]
"Tiểu Nguyệt và họ năm ngoái trồng cây đào ?"
Giang Đình Chu gật đầu, "Trồng nhiều, hai mươi cây."
"Ta thẩm ở nhà Lý Chính , vài ngày nữa sẽ ghép cây đào, đến lúc đó qua đó giúp một tay, coi như trả nhân tình."
Giang Đình Chu : "Vậy những ngày nhanh chóng đóng xong cái tủ, mua đang đợi dùng."
Đường Đường cái tủ cha đóng thể bán để kiếm bạc.
"Đa, đợi đến khi thoại bản của nương con bán , sẽ vất vả như thế nữa. Đến lúc đó, nương con thể nuôi chúng , chúng sẽ nấu cơm, giặt quần áo cho nương, đa cứ việc chăm sóc con là ."
Giang Đình Chu tiểu gia hỏa đến đỏ mặt, nếu thực sự , chẳng thành kẻ ăn bám ?
Chàng hắng giọng, "Nương con thoại bản cũng vất vả lắm, lâu sẽ đau lưng, mắt cũng sẽ mờ ."
Đường Đường vốn nghĩ chữ vất vả, giờ cha thế, đôi lông mày nhỏ nhắn nhíu .
Nàng thở dài một , "Kiếm bạc thật dễ dàng chút nào."
Ôn Thiển vui vẻ, "Tuổi nhỏ mà thở dài, cẩn thận nếp nhăn đấy."
"Con còn nhỏ mà..."
Đường Đường véo má, "Sẽ nếp nhăn ."
Nàng đổi sắc mặt nhanh như trở bàn tay, hì hì, Ôn Thiển trêu chọc nàng, "Không học hát tuồng thật là đáng tiếc."
Theo nhận thức của Giang Đình Chu, hát tuồng là việc chỉ những cùng đường mới , sẽ khác khinh thường, thậm chí còn bắt nạt.
Chàng lập tức phản đối, "Đường Đường học cái đó."
Ở hiện đại, hát tuồng tài giỏi.
Ôn Thiển tranh cãi với Giang Đình Chu về chuyện , "Ta chỉ thế thôi, mau ăn cơm ."
Giang Đình Chu tự kiểm điểm, giọng điệu của cứng nhắc ?
"Hiền thê, nếu nàng thấy việc , cũng thể cho Đường Đường học."
Dù họ cũng dựa cái đó để kiếm tiền, cứ coi như là giải khuây cũng tệ.
Ôn Thiển với giọng đầy ý vị, "Chàng , thật là đổi."
Giang Đình Chu , "Gia đình chúng nàng là quyết định, và Đường Đường đều lời nàng."
"Ta xem , cái miệng ngọt của Đường Đường là học từ ."
Giang Đình Chu nhướng mày, "Có thưởng gì ?"
Gà Mái Leo Núi
Ôn Thiển đỏ mặt, "Chú ý giữ hình tượng ."
Đường Đường che miệng , "Đa giống như trẻ con , con còn chẳng đòi thưởng nữa là."
Giang Đình Chu: "..."
Con nha đầu , chỉ giỏi phá đám !
Ăn xong cơm, Giang Đình Chu việc ở sân , Ôn Thiển trang trí phòng mới cho nữ nhi.
Đường Đường bây giờ ba tuổi, ngủ giường nhỏ thoải mái, trong phòng mới, Giang Đình Chu chuẩn cho con bé một chiếc giường đơn.
Để Đường Đường ngủ thoải mái hơn, Ôn Thiển lấy đệm mềm từ trong gian trải ván giường, trải thêm chăn nệm, chiếc giường trở nên mềm mại.
Phòng nữ nhi Giang Đình Chu sẽ tùy tiện , Ôn Thiển lo sẽ phát hiện điều bất thường.
"Nương, tại trải giường ?"
"Sau đây là phòng của con."
"Nương, con ngủ một ."
Tuy phòng của cha ở ngay bên cạnh, nhưng đối với Đường Đường, thấy cha thì cảm giác an .
Ôn Thiển an ủi nàng, "Nương sẽ ngủ cùng con, đợi đến khi nào con thấy sợ nữa, thể ngủ một , nương sẽ dọn về phòng bên cạnh."
"Nương thể ở cùng con mãi ?"
"Không , cha thể ở bên con mãi mãi, mỗi đứa trẻ đều học cách tự lập."
Đường Đường thở dài, "Vậy đành chịu thôi ạ."
May mà bây giờ nương vẫn còn ở bên nàng...