Phú Bà Xuyên Về Cổ Đại: Mang Không Gian Chạy Nạn Nuôi Manh Bảo - Chương 185: Kiếm tiền

Cập nhật lúc: 2025-12-03 01:59:14
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhị phòng nhà họ Giang ăn thua lỗ, còn ruộng đất, họ tự còn khó giữ, càng thể chăm sóc hai lão nhân.

Để lấp đầy bụng, hai lão nhân chỉ thể lên núi đào rau dại.

Hạn hán qua ba năm, cuộc sống của các hộ gia đình trong thôn đều đang dần lên, chỉ họ, những sống hơn, mà ruộng đất trong nhà cũng còn.

Nếu tộc trưởng mặt, lẽ ngay cả căn nhà cũng giữ .

Cuộc sống càng ngày càng sa sút, hai lão nhân hối hận tột cùng, đáng lẽ lúc nên thiên vị nhị phòng.

Nếu đưa bạc , trong tay nắm giữ hơn mười lượng bạc, dù còn ruộng đất, hai lão nhân cũng cần lo lắng chuyện ăn uống.

Càng nghĩ càng hối hận, nhưng cách nào đổi hiện trạng, hai lão nhân đột nhiên già nhiều, trở thành những đáng thương trong thôn Đào Hoa.

Ngay cả bà Vương sống ở sát vách cũng còn kiếm chuyện nữa.

Chỉ sợ lỡ lời tức c.h.ế.t, đến lúc đó vạ lây thì .

Thái độ của Ôn Thiển và Giang Đình Chu quá kiên quyết, hai lão nhân tạm thời từ bỏ ý định nhắm họ.

Nếu cuộc sống vẫn thể tiếp tục, họ sẽ tìm đến tôn nữ lớn.

Giang Nan gả xa, đến nhà chồng nàng cũng chỉ tốn một canh giờ.

Trong mắt hai lão nhân, vì bạc tiêu nhị phòng, giờ để nhị phòng chịu trách nhiệm là chuyện đương nhiên.

Tuy Giang Nan xuất giá, nhưng khi nàng còn ở nhà cô nương, cũng từng hưởng lợi.

Khi đó, chỉ cần Giang Đình Chu nhà, Giang Nguyệt sẽ phép bàn ăn.

Số thức ăn tiết kiệm từ khẩu phần của nàng , cuối cùng đều dành cho nhị phòng ăn.

Hai lão nhân càng kiên định quyết tâm tìm Giang Nan đòi bạc.

"Lão đầu tử, ngày mai chúng tìm tôn nữ lớn , bạc chúng cần đào rau dại nữa, đỡ để trong thôn Đào Hoa chê ."

Lão thái gia Giang nhớ , năm xưa tôn nữ lớn xuất giá, ông còn bảo lão thê t.ử cho một trăm văn tiền của hồi môn.

Dù cho nhiều, nhưng tấm lòng là vô giá. Hiện giờ hai lão nhân họ sống khó khăn, nếu nha đầu lương tâm, thì nên hiếu kính họ chu đáo.

Đường Đường thấy họ đang đào rau dại, khỏi chạy đến bên cạnh Ôn Thiển.

"Nương."

"Sao con?"

Đường Đường ôm chân Ôn Thiển, lén Lão thái gia Giang và Bà lão Giang, "Sợ họ đến ôm con."

Trước đây hai lão nhân từng bắt đầu từ Đường Đường, chỉ cần dỗ dành con bé, là thể nắm thóp Ôn Thiển và Giang Đình Chu.

Tiểu hài t.ử nhạy cảm với cảm xúc, thêm việc Đường Đường mỗi ngày đều theo cha nương, học ít thứ, đương nhiên thể phân biệt ai là , ai là kẻ .

"Nương, con thích họ."

"Không để ý đến họ là , cha và nương ở đây, ai thể ép con điều con thích."

Ôn Thiển , Đường Đường lập tức còn sợ hãi.

Cha con bé lợi hại, ngay cả gấu cũng thể đánh, nhất định sẽ để khác bế con bé !

Thấy Đường Đường tránh mặt , hai lão nhân đồng loạt dời ánh mắt .

Nếu nghĩ rằng tiểu nha đầu còn chỗ lợi dụng, họ mới lười cho nó sắc mặt !

Đợi , Đường Đường mới tự chơi một .

Ôn Thiển phụ trách cắt cỏ, Giang Đình Chu phụ trách tưới nước cho ngô, mãi đến trưa mới chuẩn về nhà.

Không quên "ước nguyện" vác củi của Đường Đường, Giang Đình Chu tiện tay chặt một bụi cây nhỏ, tự vác một bó, cho tiểu hài t.ử một bó nhỏ nhất, đặt chiếc gùi nhỏ của con bé.

"Không vác nổi thì bảo nương." Ôn Thiển .

"Nương, con vác mà."

Đường núi khó , tiểu hài t.ử vác đồ vật, Ôn Thiển lo con bé ngã, đành dắt tay con bé mà .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-xuyen-ve-co-dai-mang-khong-gian-chay-nan-nuoi-manh-bao/chuong-185-kiem-tien.html.]

Trên đường gặp , ai nấy đều khen Đường Đường hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ chia sẻ công việc nhà.

Tiểu nha đầu đỗi tự hào, cha nương mỗi ngày việc thật vất vả, đợi con bé lớn lên, nó thể nhiều việc hơn!

Về nhà một nồi cơm rang trứng, ăn uống qua loa.

Ăn cơm xong Giang Đình Chu tiếp tục nương việc, Ôn Thiển ở nhà trông con, thoại bản.

Câu chuyện bắt đầu thì thể dừng , kế hoạch ban đầu là xong trong nửa tháng, nhưng một tháng vẫn kết thúc.

Ôn Thiển định mang phần xong đến trấn tìm chủ tiệm sách, nếu đối phương mua cuốn sách , nàng sẽ tiếp nội dung còn .

Ăn sáng xong, nàng dẫn nữ nhi đến trấn.

Trên trấn học đường, còn một học viện nhỏ, việc kinh doanh của tiệm sách .

Ôn Thiển đến mua sách, bút mực giấy nghiên, nào cũng gặp ít khách.

Nàng còn từng thấy thư sinh chép sách kiếm tiền.

Ôn Thiển cảm thấy chép sách kiếm tiền chậm, dù cũng là việc cần kỹ thuật, chỉ cần chữ , ai cũng thể , tính độc nhất.

thoại bản thì khác, thực sự khó thế, càng đừng là vượt qua.

Ôn Thiển lòng tin tác phẩm của , dắt theo con, tự tin bước tiệm sách.

Người xinh nhất dễ để ấn tượng sâu sắc cho khác.

Ôn Thiển đến vài , nào chi tiêu cũng rộng rãi, từng mặc cả, nên chủ tiệm sách nhớ kỹ nàng.

Giờ phút thấy Đường Đường, ông hềnh hệch : "Lần gặp tiểu cô nương còn là mấy, chớp mắt một cái lớn đến nhường ."

Ôn Thiển đáp, "Tiểu hài t.ử lớn nhanh như thổi, lớn mau."

"Phải , tiểu hài t.ử mỗi ngày một khác."

Chủ tiệm sách hỏi Ôn Thiển, "Lần cô nương tìm sách gì, bảo tiểu nhị tìm cho."

"Lần mua sách, đến để bàn chuyện ăn với lão bản."

Chủ tiệm chút nghi hoặc, "Bàn chuyện ăn?"

Ôn Thiển lãng phí thời gian, trực tiếp lấy một cuốn sách nhỏ, "Đây là thoại bản do tự , thể lọt mắt xanh của lão bản ."

Chủ tiệm sách thích thoại bản nhất, nếu mỗi ngày canh giữ tiệm sách sẽ buồn chán bao.

Nghe Ôn Thiển , ông lập tức tỏ hứng thú.

Ông nhận lấy cuốn sách nhỏ, chăm chú . Đọc hồi lâu, mặt xuất hiện vẻ mặt rối rắm.

"Người khác thoại bản đều là tài t.ử giai nhân, cô nương chuyện ma quỷ thế , đáng sợ quá."

Gà Mái Leo Núi

"Người mua thoại bản đa phần là nữ tử, chắc chắn họ sẽ dám xem."

Nói thì , nhưng chủ tiệm sách nhịn tiếp.

Một mặt cảm thấy rùng rợn, một mặt tò mò về câu chuyện tiếp theo, quả thực là vô cùng rối rắm.

Thấy rõ lão bản thực sự thích thú, Ôn Thiển thêm gì.

Trên đời bao nhiêu , ai cũng thích truyện tài t.ử giai nhân, sợ hãi xem là , can thiệp lẫn .

Lão bản xem vài trang, cảm thấy như cào xé trong lòng, chỉ hận thể hết một .

Lại đến đoạn kết, câu chuyện còn để một sự hồi hộp, càng khiến ông bồn chồn hơn.

"Mọi đều là sảng khoái, cũng vòng vo với cô nương, cuốn sách mua, cô nương thấy giá bao nhiêu là hợp lý?"

"Câu chuyện xong, còn hạ sách. Thượng sách coi như thăm dò thị trường, hai mươi lượng bạc thì ?"

Sách vở đắt đỏ, một cuốn sách thậm chí thể bán vài lượng bạc. Ôn Thiển cảm thấy cái giá nàng đưa hề cao, dù đây là bản gốc, khác biệt với những cuốn khác.

Nếu bán rẻ, đó mới là phí hoài tâm huyết của nàng. Cùng lắm thì bán, nàng giữ tự xem.

 

Loading...