Phú Bà Xuyên Về Cổ Đại: Mang Không Gian Chạy Nạn Nuôi Manh Bảo - Chương 198

Cập nhật lúc: 2025-12-04 09:40:48
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiền mừng tuổi

Phu quân quan tâm, con cái ngoan ngoãn, Ôn Thiển an trải qua kỳ mãn nguyệt.

Đợi đến khi nàng thể ngoài, thời tiết lạnh .

Vốn dĩ còn chợ trấn chơi một chút, nhưng trời lạnh quá nên lười biếng, thế là mỗi ngày nàng ở nhà sưởi ấm bên bếp lửa, tiện thể đủ loại món ngon.

Đến khi năm mới tới, Giang Nguyệt cũng sinh con.

Nàng sinh một nam hài. Tống Vân Thanh than rằng nhà họ dương khí quá thịnh, sinh thêm một tiểu nữ nhi nữa.

Giang Nguyệt thì cảm thấy sinh nhi t.ử cũng , con cái ngoài họ cũng thể bớt lo lắng hơn.

Trước đây Ôn Thiển cữ, nhà vẫn còn hai con gà mái già ăn hết, nàng tặng cho Giang Nguyệt một con.

Nhà họ Tống cũng nuôi gà, Tống Vân Thanh lúc đầu từ chối, nhưng đó thể khước từ hảo ý của trưởng và tẩu tẩu, đành nhận lấy.

Tuy nhiên, ngày hôm , gửi tặng hàng xóm hai con cá tươi.

Giang Nguyệt cữ ngoài . Trời lạnh giá, Ôn Thiển và Giang Đình Chu cũng đưa cặp song sinh ngoài, vì , năm nay họ ăn bữa cơm đoàn viên cùng nữa.

Hai nhà ăn riêng, đây nhà Giang Đình Chu ít , năm nay bằng với nhà họ Tống.

Không để Ôn Thiển nhúng tay , Giang Đình Chu tự bữa cơm tất niên.

Có gà cá, thậm chí còn hấp một lồng bánh gạo.

Lại còn món thịt viên chiên mà Đường Đường yêu thích.

Ôn Thiển chân thành khen ngợi, "Thật lợi hại, sắc hương vị đều đầy đủ cả."

Nụ khóe miệng Giang Đình Chu thể nào kìm nén , "Chỉ là nấu cơm thôi mà, gì lợi hại chứ?"

"Cha, cha thì cứ , cần kìm nén ."

Giang Đình Chu khẽ một tiếng, "Nha đầu , dám trêu chọc cha ngươi . Đợi qua xuân, cha sẽ đưa con đến học đường."

Đường Đường bây giờ còn bài xích chuyện học đường nữa, nàng vui vẻ vỗ tay, "Tuyệt quá, con sớm cùng ca ca Xuân Sinh đến học đường , học đường đông , chắc chắn sẽ vui."

Giang Đình Chu bất lực buồn , "Đi học đường là để sách, nếu giảng cẩn thận, khi còn phu t.ử đ.á.n.h lòng bàn tay đấy."

"Con sợ ."

Đường Đường ngẩng cằm, vẻ mặt kiêu ngạo, "Con nhiều chữ lắm, còn ngâm thơ nữa, phu t.ử nhất định sẽ thích con."

"Phải bỏ tính kiêu ngạo, nhẫn nại hơn." Ôn Thiển nhắc nhở.

Đường Đường ừ một tiếng, tiếp tục ăn cơm.

Nụ mặt nàng ảnh hưởng, ngược còn bắt đầu ảo tưởng về khung cảnh học đường, chút nôn nóng chờ đợi .

Giang Đình Chu chút thất vọng, luôn cảm thấy nữ nhi lớn, đang dần dần thoát khỏi vòng bảo vệ của và nương tử.

Nếu thể, thực sự con bé mãi mãi đừng lớn, cứ vô tư vô lo theo bên cạnh và nương t.ử cả đời.

Vừa con mau chóng trưởng thành, con cả đời là một đứa trẻ, Giang Đình Chu mâu thuẫn vô cùng.

Ôn Thiển nghĩ thoáng hơn. Mỗi đều cuộc đời riêng của , nếu cứ giam giữ các con bên cạnh nàng và Giang Đình Chu, chẳng là khiến chúng bỏ lỡ cơ hội chiêm ngưỡng thế giới ?

Tốt , đều do con tự trải nghiệm mới thú vị.

Còn nàng và Giang Đình Chu sẽ trách nhiệm bảo vệ hậu phương thật vững chắc, bất kể lúc nào, chỉ cần các con trở về nhà, họ đều sẽ ở đó.

Đang dùng bữa, cặp song sinh trong nôi thức giấc. Ôn Thiển và Giang Đình Chu đành buông đũa xuống, mỗi ôm một đứa.

"Nương, chăm sóc các vất vả quá. Đợi con học đường thì ai giúp nương chăm sóc đây?"

"Có cha con ở nhà mà."

"Cha còn nữa."

"Lúc nào bận xuể thì chúng sẽ thuê giúp đỡ."

Đường Đường "a" một tiếng, "Bạc trong nhà chúng đủ dùng ạ?"

Ôn Thiển khẳng định, "Đủ dùng, mua quần áo, đồ ăn, thức uống, còn cả bút mực giấy nghiên dùng khi học, bạc đều đủ hết."

Đường Đường thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì , con cần lo lắng về tiền bạc nữa."

Nhiều bậc cha tiết lộ tình hình kinh tế gia đình cho con cái, thậm chí còn than nghèo kể khổ, cố gắng dùng cách để dạy con tiết kiệm.

Ôn Thiển sẽ thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-ba-xuyen-ve-co-dai-mang-khong-gian-chay-nan-nuoi-manh-bao/chuong-198.html.]

Nàng sẽ cho các con , nhà họ đủ bạc để chi tiêu hàng ngày, nuôi dưỡng vài đứa con cũng chuyện khó khăn. Các con thể yên tâm tiếp nhận thứ cha ban cho, cần cảm thấy hổ .

Với điều kiện là điều , Ôn Thiển thà rằng các con tiêu tiền rộng rãi một chút, còn hơn là sợ các con dám đưa yêu cầu với nàng và Giang Đình Chu, giấu kín tâm sự trong lòng.

Nghèo cách nuôi dưỡng của nghèo, giàu cách nuôi dưỡng của giàu, một khi gia đình điều kiện, thì cần thiết tạo thêm gánh nặng tâm lý cho con cái.

Theo Ôn Thiển, hành động cố tình nếm trải gian khổ chỉ để cho , thật là rước việc .

Nàng một tay ôm tiểu nữ nhi, tiện tay gắp thức ăn bát Đường Đường: "Ăn nhiều , giữ thể diện cho cha con một chút."

Lúc Đường Đường bênh vực cha : "Cơm cha nấu ngon, con ăn thật nhiều thật nhiều."

Giang Đình Chu cảm thấy vô cùng thành tựu, đích gỡ xương cá cho nữ nhi.

Đương nhiên cũng quên đút cho Ôn Thiển.

Cả nhà quây quần bên vui vẻ, đêm ba mươi Tết cứ thế trôi qua.

Sáng mùng Một Tết, Tống Vân Thanh đến đưa cá cho họ, tiện thể phát tiền mừng tuổi cho Đường Đường và cặp song sinh.

Cũng giống như năm, mỗi hai mươi văn.

Đường Đường nhận tiền mừng tuổi thì vui mừng khôn xiết, lon ton chạy hỏi Ôn Thiển: "Nương, chừng nào chúng phát tiền mừng tuổi cho biểu ?"

"Đi ngay đây."

Ôn Thiển cũng đến thăm Giang Nguyệt, thế là nàng để Giang Đình Chu ở nhà trông con, tự mang theo Đường Đường và một giỏ trứng gà sang nhà họ Tống.

Tinh thần Giang Nguyệt khá , đứa trẻ cũng chăm sóc chu đáo.

"Hai đặt tên cho con là gì ?"

Tống Vân Thanh đáp: "Tiểu danh là Thạch Đầu, tên chính thức đặt."

Khóe miệng Ôn Thiển co giật: "Cái tên quá tùy tiện ?"

"Người xưa câu tên dễ nuôi, Thạch Đầu cũng xuôi tai mà."

Đường Đường gật đầu: "Thạch Đầu dễ nhớ."

Ôn Thiển lấy phong bao lì xì chuẩn từ , nhét tay tiểu bảo bối: "Mong Tiểu Thạch Đầu khỏe mạnh, lớn lên vui vẻ."

Nghe thấy giọng lạ lẫm, tiểu gia hỏa hé mắt Ôn Thiển một cái, nhắm mắt ngủ tiếp.

Đường Đường : "Thạch Đầu cũng giống Nhị Bảo, Tam Bảo, đều là những con sâu ngủ lười biếng."

"Trẻ con đang tuổi lớn mà, cần ngủ nhiều."

"Nương, hồi nhỏ con cũng ngủ nhiều như ?"

Ôn Thiển gật đầu: "Lúc đó con ăn ngủ, ngủ ăn, tin con hỏi dì (cô) ."

"Dì (Cô), thật ạ?"

Giang Nguyệt gật đầu, chứng thực lời Ôn Thiển .

Cho đến tận bây giờ, nàng vẫn nhớ rõ bộ dạng Đường Đường lúc mới sinh, so với cặp song sinh và Tiểu Thạch Đầu, Đường Đường từng chịu khổ.

Vừa sinh ở trong căn nhà gỗ nhỏ, khi trời mưa suốt, chăn đệm cũng thoải mái.

Mỗi khi nhớ những chuyện đó, Giang Nguyệt thấy thương Đường Đường.

Nàng bảo Tống Vân Thanh lấy điểm tâm cho Đường Đường ăn.

"Không cần bận tâm , con bé ăn ở nhà , ăn nữa hỏng răng mất."

Đường Đường cũng xua tay: "Con ăn ạ."

"Không ăn điểm tâm thì ăn thứ khác ."

Tống Vân Thanh ngoài một lát, mang mấy quả lê ngâm cho họ.

Chua chua ngọt ngọt, ngon ngoài mong đợi.

Chỉ là lạnh.

"Trên núi ? Trước đây thấy."

Gà Mái Leo Núi

"Hai năm chúng trồng mấy cây, năm nay mới trái, chỉ là quả bé thôi."

Ôn Thiển liền hiểu , thầm nghĩ đợi đến đầu xuân sẽ bảo Giang Đình Chu mua mấy cây giống về trồng đất, thêm một loại trái cây cũng .

 

Loading...