* Cổ kim: xưa và nay.
Mọi  đều chăm chú lắng , trong mắt lộ  tia lửa nóng. Lời   của Mặc Phi  tạo  ảnh hưởng vô cùng sâu sắc, khiến cho   tài sĩ bốn phương tranh  tràn về, thậm chí còn xuất hiện tiếng tăm “Thiên hạ kinh luân, đều sinh  ở Nhung Trăn”.
Mặc Phi  xung quanh, tiếp tục : “Mặt khác, trong tương lai, Phù Đồ còn  xây Thư khố, định kỳ mở , cho   tiến   sách.
Mọi   lời , vẻ mặt   chỉ là hưng phấn tràn đầy, mà là vô cùng hưng phấn. Phải  rằng ở thời đại , sách vô cùng trân quý, mặc dù về  sách giấy  thông dụng nhưng vẫn là trân phẩm khó   đối với  bình thường, dẫn đến lượng  thiếu hụt. Nếu mà Thư khố  xây dựng, sẽ đem   nhiều lợi ích cho tài sĩ.
Sau đó, Mặc Phi  khen ngợi hai bộ sáng tác biện học  cáo từ rời , để  một đám đông vô cùng kích động.
Đây là Phù Đồ ? Ở góc khuất, một nam tử lộ  vẻ mặt  nhiều hứng thú,  thấy Mặc Phi rời  thì vội vàng đuổi kịp.
Mặc Phi  cùng Cô Hạc, chậm rãi trở  Phủ Nhung Trăn. Trên đường, Cô Hạc yên lặng   gì, nhớ  phong thái   của Mặc Phi, trong lòng   vui vẻ    chút mất mát. Thiếu niên nghèo túng  năm  còn   coi trọng, hôm nay  cao  thể với  .
“Phù Đồ .”  lúc , phía  đột nhiên truyền đến một âm thanh trong trẻo.
Mặc Phi  đầu, chỉ thấy một nam tử mặc trường y màu vàng đậm đang chậm rãi  đến,   dung mạo tuấn mỹ, mày kiếm sáng ngời, cả  mang theo loại quý khí chỉ  ở sĩ tộc, đồng thời  còn khoáng đạt, nghĩa hiệp, hai loại khí chất  cùng xuất hiện ở  một , thật là  chút kỳ lạ.
Khiến cho Mặc Phi  kỹ hơn chính là nụ  của , chân thành  tì vết,  cho    tự chủ  mà nảy sinh ấn tượng . Giống như  ở trong bóng tối luôn khát vọng ánh sáng , nàng mặt than bẩm sinh, từ nhỏ  luôn khát vọng tươi .
“Phù Đồ .” Nam tử đến gần,   hành lễ với nàng, , “Tại hạ Tê Túc,  mắt Phù Đồ .”
“Tê Túc… Tê Túc công tử tìm tại hạ  chuyện gì ?” Trong lòng Mặc Phi cảm thấy kì lạ, con đường nàng  là con đường nhỏ, xuyên từ trong học đường  để tránh việc   ngăn lối,   vì    mắt   thể đuổi  nàng đây?
“Tại hạ ngưỡng mộ   lâu,  mời   chuyện lúc rảnh rỗi.” Những lời    một cách tự nhiên, thế mà   hề cảm thấy đột ngột.
Mặc Phi   tươi , trong lòng  động, nhưng cuối cùng vẫn từ chối : “Ngày thường tại hạ khó   rảnh rỗi, chỉ sợ  thể đồng ý với yêu cầu của công tử .”
Tê Túc  thèm để ý, chỉ  : “Là tại hạ đường đột, chẳng qua là trong tay tại hạ  mấy bộ điển tịch  các bậc tiên hiền* để , vô cùng trân quý, vốn định mời  đến xem .”
* Tiên hiền: Hiền triết  khuất (những   tài năng  qua đời).
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-do-nu-tuong/chuong-102-phu-do-nu-tuong.html.]
Nghe như , Mặc Phi động lòng, điển tịch của tiên hiền, nàng thật sự  hứng thú.
Do dự một lát, nàng : “Như thế, Phù Đồ thực  thể cự tuyệt  .”
Mê Truyện Dịch
“Tại hạ đang ở Đại Vu lâu, lúc nào  rảnh rỗi,  thể sai  hầu đến hẹn gặp.”
Mặc Phi gật đầu, cáo từ rời .
Trước lúc xoay , nàng còn đặc biệt liếc  nụ  của nam tử , thật sự  .
“Chủ công, hôm nay  nghị sự ?” Thẩm Bạc dò hỏi.
Vu Việt  dùng bữa  : “Không, ngày mai hãy bắt đầu.” Hắn hồi phủ  lúc tối muộn,   quấy rầy đến  khác, mấy ngày liền bôn ba mệt nhọc, đến  sắt cũng cần  nghỉ ngơi.
Dùng cơm xong,  thuận miệng hỏi: “Phù Đồ  ở đây ?”
“Có ạ.” Thẩm Bạc trả lời, “Hôm nay   khách đến thăm.”
“Khách? Là ai?”
“Tên là ‘Tê Túc ‘, là một du tử*.”
* Du tử: Người xa quê, khách tha phương.
Vu Việt gật gật đầu,   gì nữa. Sau khi  hầu hầu hạ rửa mặt chải đầu xong,  liền  đến viện tử của Mặc Phi.
Đến cửa viện tử, chợt  thấy tiếng  của một nam tử xa lạ, Vu Việt nhíu mày, sải bước  .
Dưới tàng cây trong viện tử  đặt một cái bàn, Mặc Phi đang  cùng một nam tử mặc y phục màu quả hạnh, hai  cách   gần, thỉnh thoảng  đàm luận cái gì đó, Mặc Phi cầm quyển sách, vẻ mặt chuyên chú  nam tử, ánh mắt ,  cho Vu Việt  cảm giác vô cùng khó chịu.
Hắn tiến đến gần vài bước, phát hiện nam tử đang  chuyện với Mặc Phi   ngẩng lên, tầm mắt lướt qua đỉnh đầu Mặc Phi,  về phía ,  liếc qua  cúi đầu, giống như coi  là  khí .