Ánh mắt Vu Việt sa sầm dò xét, cả  mơ hồ lộ  sát ý.
Mặc Phi hình như cảm nhận  gì đó, nàng  đầu,  thấy Vu Việt  cách đó  xa, vội  dậy hành lễ.
“Chủ công, ngài  trở   ?”
Vu Việt khẽ gật đầu, ánh mắt  như mũi đao nhọn,  về phía nam từ mặc y phục màu hạnh ,  nghĩ  là một  tuấn mĩ như thế. Phù Đồ và …
Hắn thản nhiên hỏi: “Vị  là?”
Tê Túc tự nhiên mà hành lễ, : “Du học Tê Túc,  mắt Nhung Trăn Vương.”
“Ồ?” Vu Việt lạnh lùng  , , “Là một du sĩ, vì   thấy bổn vương mà  quỳ lễ?”
Tê Túc  : “Từ lâu Tê Túc   chuyện Nhung Trăn Vương ái tài kính sĩ, nghĩ rằng sẽ  bởi  mà phạt tội tại hạ .”
Vu Việt gợi lên vẻ  lạnh, đang định  chuyện, Mặc Phi  bước lên phía , : “Tê Túc  du học ở khắp nơi, hiểu  uyên bác, Chủ công  ngại  thể  chuyện với  một phen.” Nàng  hiểu tính tình của Vu Việt, nếu như thật sự chọc tới , g.i.ế.c  cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Vu Việt  mắt nàng,   về phía nam tử tên “Tê Túc” . Mặc dù    thì giống với văn nhân, nhưng mà hô hấp đều đặn, ánh mắt sắc bén, giữa ngón tay  vết chai dày, rõ ràng là   võ nghệ,  còn am hiểu b.ắ.n tên, hơn nữa   quý khí,    giống với văn sĩ. Vừa , tuy rằng  ẩn hàm sát ý, nhưng  nghĩ sẽ thật sự động thủ, chỉ là thấy Phù Đồ cố ý bảo vệ tên , trong lòng cảm thấy  vui vẻ.
“Không  Tê Túc  là nhân sĩ nơi nào? Dường như   bao giờ  thấy tên Tê Túc  trong sĩ lâm.” Vu Việt dò hỏi.
Tê Túc đáp: “Tại hạ ở phía Đông, gần đây mới du học đến nơi , điện hạ  từng  thấy cũng là việc bình thường.”
“Ồ?” Vu Việt tiếp tục hỏi, “Tiên sinh  sở trường gì?”
“Thiên văn địa lý, binh pháp thuật , đều tinh thông.” Khi đang  chuyện,   mang theo ngạo khí  bên ngoài.
Cuồng vọng như thế, Vu Việt  lạnh trong lòng. Chẳng lẽ là tự đánh giá cao ? Hay là  cố ý  như thế, xem tướng mạo , trông  giống một  nông cạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-do-nu-tuong/chuong-103-phu-do-nu-tuong.html.]
Khi đang suy nghĩ,   Tê Túc  : “Nếu như điện hạ nghi ngờ tại tạ khoác lác, lúc nào cũng  thể kiểm tra học vấn của tại hạ.”
Vẻ mặt Vu Việt   đổi chút nào,  chằm chằm , im lặng   gì.
Mặc Phi  hai  đang  hai bên , khi đang    hòa giải, Vu Việt  mở miệng : “Kiểm tra thì tạm thời   tới, bỗng nhiên bổn vương   chơi cờ,  bằng  bồi bổn vương một ván, như thế nào?”
“Điện hạ  mời, đó là vinh hạnh của tại hạ.” Tê Túc  đến vân đạm phong khinh.
Vu Việt   với Mặc Phi: “Có thể nhờ Phù Đồ pha  cho bổn vương ?”
“… Dạ.”
Nhìn hai  rời , đột nhiên Mặc Phi  cảm giác thở phào nhẹ nhõm,     vì   như thế? Thật sự là vô cùng áp lực.
Lắc lắc đầu, nàng thu dọn  thư sách  bàn,  đó dặn dò đám  Tích Chi chuẩn  bàn và dụng cụ pha .
Khi  thứ  chuẩn  xong, Mặc Phi   phía ngoài lương đình, ván cờ của hai  Vu Việt và Tê Túc bắt đầu , chợt  giống như phái tường hòa , hai nam tử  phong thái khác  đánh cờ trong hoa viên, hình ảnh như thế, mang đậm phong cách cổ xưa.  mà, tuy động tác của bọn họ thản nhiên tùy ý, Mặc Phi  cảm thấy bầu  khí xung quanh hai   giống như đang ngưng trệ .
Tinh tế quan sát, Mặc Phi chậm rãi   trong đình, nhẹ nhàng  xuống bên cạnh Vu Việt,  lên tiếng quấy rầy mà chỉ chuyên tâm bắt đầu pha .
Trước tiên đem dụng cụ bày biện theo thứ tự xong,  đó cầm lấy bánh   chọn mang , đặt lên phía  bếp lò hơ nóng, hương lá  dần dần lan rộng. Đợi cho độ nóng  đủ, Mặc Phi để bánh  ở  khay,  đó đặt ấm  lên bếp lò, nước trong ấm là nước  lấy từ sơn tuyền, ngày thường sẽ   đưa tới định kỳ, mùi vị vô cùng ngọt lành.
Bánh  nguội, để  chung , tỉ mỉ nghiền nhỏ, nước sôi thì thêm  chút muối tinh, nước sôi  hai thì bắt đầu pha , khuấy đều đặn, bỏ  vụn  trong lòng nước xoáy.
Mê Truyện Dịch
“Cạch” Vu Việt đột nhiên cầm quân cờ, nhẹ nhàng gõ  bàn một cái, đem sự chú ý củaTê Túc  đối diện trở về.
Hóa   , trong lúc lơ đãng, Tê Túc   quá trình pha  của Mặc Phi hấp dẫn, động tác lưu loát sinh động như mây trôi nước chảy , ý cảnh vô cùng  đẽ,  ngẩn theo lúc nào mà  , pha  cũng  thể lịch sự tao nhã như thế,   cũng là một loại hưởng thụ.