Vì thống nhất trong tương lai, Phù Đồ  ở bên  Vu Việt. Minh Hàn  đề nghị  mang theo Phù Đồ xuất chinh ? Vu Việt mới   từ quân doanh, một bên cưỡi ngựa mà một bên thì trầm tư. Quả thật là   một mạch giữ chặt Phù Đồ ở bên , nhưng chiến trường hung hiểm, sinh tử khó liệu,    đưa Phù Đồ đến hiểm địa. Chỉ  điều bây giờ   bởi vì đề nghị của Minh Hàn mà động tâm, thật sự là    do dự.
Quan trọng là,   thể bảo vệ Phù Đồ thật  ?
Đang suy nghĩ, Vu Việt lơ đãng  thấy một bóng hình quen thuộc, đúng là  đang nhớ nhung trong lòng —— Phù Đồ. Giờ phút ,  đang  trong một  lâu, phẩm , tán gẫu vui vẻ cùng với một nam tử.
Vu Việt cũng  nam tử , chính là Tê Túc,  từng  duyên chơi một ván cờ với . Vu Việt nheo mắt , giấu  cái  lạnh lẽo chợt lóe  biến mất trong đáy mắt.
Hóa  khi  đang bận việc chiến sự, “Hắn”  ở đây mà kết bạn ? Nam tử  đáng giá để Phù Đồ để ý đến như  ư?
Vu Việt nắm thật chặt dây cương, sát ý   sôi trào, nhịn xuống ý tưởng xúc động lập tức tiến lên lôi Phù Đồ ,  khi lạnh lùng  chăm chú thật lâu, mới căm giận rời khỏi.
Không  vì ,   cảm thấy uy *****   nam nhân tên “Tê Túc” .
Đáng chết!
Khi Mặc Phi hồi phủ thì đêm  khuya, buổi chiều trò chuyện cùng Tê Túc quá mức ăn ý,  đoán   kế hoạch sắp viễn chinh U Quốc của Vu Việt, trong lời ,  còn kể về một ít hiểu  khi  du lịch U Quốc.
Lúc  Mặc Phi  nghĩ, nếu    thể hiệp trợ Vu Việt,  thì hành trình   tất nhiên sẽ  ít mà công to.
Vì thế Mặc Phi mời , Tê Túc vẫn  đưa  đáp án cụ thể, nhưng nàng cảm thấy khả năng đồng ý là  lớn.
Vừa bước  viện tử của , Mặc Phi  ngây ngẩn cả .
“Chủ công?” Không nghĩ tới Vu Việt  đợi nàng ở đây,  đến đây  bao lâu .
Vu Việt lạnh giọng hỏi: “Đi  về?”
Mặc Phi trả lời: “Hẹn ẩm  ở  lâu với Tê Túc .”
Vu Việt  quyển sách  tay Mặc Phi,  hỏi: “Trên tay ngươi là vật gì?”
“Là điển tịch của tiên hiền mà Tê Túc  cho Phù Đồ mượn .”
Tê Túc , Tê Túc ,  là Tê Túc . Hắn chờ “Hắn” ở chỗ  một canh giờ, còn “Hắn” thì ở bên ngoài mà tâm tình giãi bày cùng với nam nhân khác!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-do-nu-tuong/chuong-112-phu-do-nu-tuong.html.]
Vu Việt  bật dậy, bước vài bước đến  mặt Mặc Phi : “Cái tên Tê Túc  đáng giá để ngươi coi trọng đến thế ?”
Mặc Phi : “Tê Túc   kiến thức rộng rãi, lời  hài hước, quả thật là một bằng hữu  tệ.”
“Ngươi thích ?” Giọng  Vu Việt lộ  vài phần nguy hiểm.
Thích? Trong đầu Mặc Phi hiện lên hình ảnh  nọ tươi ,  là thích thì  bằng  hâm mộ, nàng thực hi vọng  một ngày  cũng  thể tươi  như .
Nhìn vẻ mặt Mặc Phi như thế, rốt cuộc Vu Việt  nhịn  ghen tuông trong lòng, đột nhiên  đưa tay đoạt lấy quyển sách  tay Mặc Phi  ném .
Mặc Phi  hồn,   tìm thư sách  kinh ngạc : “Chủ công, ngài  gì ?”
Cẩn thận nhặt quyển sách lên, đau lòng  thôi. Đây chính là điển tịch độc nhất vô nhị  đời đấy, quyển sách  mắt , trong tương lai  khả năng sẽ lưu truyền hậu thế, nhưng nếu như  bảo quản cẩn thận, sẽ dễ dàng  thất truyền.
Không đợi Mặc Phi xem xét cẩn thận, chỉ thấy một cái bóng trắng lướt qua, quyển sách  tay nàng   chia năm xẻ bảy.
Trong giây lát, Mặc Phi còn  phản ứng  , đến khi  thấy quyển sách  tổn hại    hình thù, dù cho  là tính tình của nàng cũng  nhịn  tức giận: “Chủ công, ngài  quá đáng !”
“Quá đáng?” Vu Việt hung hăng túm c.h.ặ.t t.a.y Mặc Phi, lạnh lùng : “Nghe đây, Phù Đồ, bổn vương  lệnh cho ngươi, từ nay về   bao giờ nữa  gặp  tên nam nhân  nữa.”
Mặc Phi nổi giận , nàng gằn từng chữ: “Xin, khó, tuân, mệnh.”
Rốt cuộc là hôm nay Vu Việt   ? Thực sự lấy nàng mà giận cá c.h.é.m thớt ? Đến tượng đất cũng  ba phần hỏa!
Mê Truyện Dịch
Ánh mắt   về phía quyển sách “Bỏ ”, Mặc Phi dùng sức tránh khỏi kiềm chế của Vu Việt, tiễn khách : “Chủ công, hôm nay Phù Đồ mệt mỏi, xin Chủ công hãy  về !”
“Ngươi cũng dám  chuyện như  với bổn vương ?” Là vì quyển sách  phá hỏng! Hay là vì tên Tê Túc ?
Mặc Phi   vẻ mặt của Vu Việt, chỉ thu thập các mảnh của quyển sách  mặt đất, nghĩ   sẽ   một bản.
Thu thập xong, Mặc Phi  thẳng  phòng trong.
Vừa lướt qua bình phong, chợt  thấy phía  vang lên một luồng sức mạnh,  đợi Mặc Phi phản ứng, cả  nàng   kéo  trong lòng Vu Việt,  đó đôi môi  đoạt lấy—— Vu Việt,  mà  hung hăng hôn nàng!