Nghĩ như thế, binh lính xung quanh vốn còn  do dự, lập tức gầm rú, hướng về phía đám  Mặc Phi.
Thứ mười hai! Mặc Phi rút đao  khỏi cổ một tên lính, xoay    c.h.é.m tới, đao trong tay  đ.â.m  trái tim địch nhân… Người thứ mười ba!
Để sống sót, nàng lựa chọn cầm đao, mũi đao nhỏ m.á.u tươi, giống như nước mắt trong đáy lòng của nàng, thống khổ mà     …
 lúc ,   một  trong hai dũng sĩ còn sót   c.h.é.m giết,  còn sống thì vết thương cũng  chất chồng, mắt thấy   kiên trì  nữa.
“Vù” một tiếng, một mũi tên đột nhiên phi tới, xuyên qua  tên binh lính chuẩn  đánh lén dũng sĩ .
Dũng sĩ   , vui mừng phát hiện ở cách đó  xa đang  một đôi kỵ binh chạy tới, xem khí thế  là  đó là hắc thiết kỵ do Vu Việt chỉ huy.
Không vui sướng giống như vị dũng sĩ , ý chí của vây binh  rạn nứt, nếu như    còn  sức mà liều mạng,  thì bây giờ là  còn khả năng sống sót nào.
Không đợi đội kỵ binh  xông tới, hơn mười vây binh còn  đều bỏ chạy về phía khu rừng.
Vu Việt vung tay lên,  lệnh cho thủ hạ đuổi bắt, mà  cũng nhanh chóng chạy tới chỗ Mặc Phi,  đợi ngựa ngừng   thả  nhảy xuống.
Vu Việt  chạy đến nơi cách Mặc Phi chỉ  chừng ba thước, chỉ thấy Mặc Phi vốn đưa lưng về phía  đột nhiên  , chĩa đao thẳng tắp về phía .
“Phù Đồ…” Vu Việt dừng chân ,  nam tử  mắt  độc lập bên trong một mảnh thi thể, cả  “Hắn” đều là máu, vẻ mặt lạnh lùng, rõ ràng  mới trải qua g.i.ế.c chóc, nhưng     cảm thấy chút sát ý nào, ngược  còn phảng phất một loại bi thương  rơi lệ.
Vu Việt chậm rãi tới gần “Hắn”, đưa tay giữ chặt lấy đao của “Hắn”, cảm thấy tay “Hắn” đang run nhẹ.
“Phù Đồ, bổn vương  tới chậm.” Nói xong, nhẹ nhàng ôm lấy “Hắn”.
Mặc Phi tựa  trong lòng , ngửi thấy mùi m.á.u tươi đồng dạng   , hốc mắt  nóng lên, chậm rãi nhắm mắt , đợi đến khi mở , nàng  bình tĩnh trở .
Nhẹ nhàng đẩy Vu Việt , nàng : “Chủ công,   .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-do-nu-tuong/chuong-148-phu-do-nu-tuong.html.]
“May mắn ngươi   việc gì.” Vu Việt lẳng lặng  chăm chú  “Hắn”, nếu mà  chỉ đến chậm một khắc, thật   sẽ là tình huống gì? Nghĩ như thế, chuyện  mới phát hiện Phù Đồ  một  võ nghệ đáng kinh ngạc cũng xa xa  bằng nỗi sợ trong lòng .
Đang lúc Vu Việt còn   gì đó, một kỵ sĩ  tới bẩm báo: “Tướng quân,  bộ địch nhân   tiêu diệt.”
Vu Việt gật đầu,  với Mặc Phi: “Trung Đô   công chiếm, chúng   về thành  . Phù Đồ cưỡi chung một con ngựa với bổn vương ? “
Mặc Phi do dự,  tay  đang run rẩy thì đồng ý, : “Xin cho Phù Đồ  phía  Chủ công.”
Vu Việt   gì, chỉ  “Hắn” một cái  dẫn đầu  tới phía tọa kỵ của .
Trải qua một buổi tối chiến đấu, rốt cuộc Trung Đô   Chiếu Quốc công chiếm, ***** hai vạn quân địch, bắt giữ mấy ngàn tù binh, quân địch còn  thì rút lui khỏi Trung Đô, ngoại trừ đám  Thái Thú, Địch Kha và thế tử Ô Thành đều  chạy thoát  ngoài.
Mặc Phi trở  Trung Đô theo đám  Vu Việt, tiến  phủ Thái Thú   chiếm giữ,    bước  nơi đây, cảm giác   khác biệt.
Mê Truyện Dịch
Vu Việt sai  chuẩn  cho nàng một gian phòng an tĩnh, : “Ngươi tắm rửa một chút   đợi bổn vương gọi đại phu băng bó vết thương cho ngươi.”
“Đa tạ Chủ công, Phù Đồ   thương.”
Vu Việt sửng sốt,  vết m.á.u   “Hắn”, chắc chắn  trải qua một cuộc ác chiến, ai ngờ    thương?
“Ngươi…” Vu Việt vốn còn  hỏi gì đó, nhưng  thấy vẻ mặt mỏi mệt của “Hắn” thì tạm thời buông tha cho nghi hoặc trong lòng, chỉ dặn dò “Hắn” nghỉ ngơi cho   rời .
Đóng chặt cửa phòng, cả  Mặc Phi đều ngâm trong nước ấm,  thể nàng thả lỏng, thỉnh thoảng trong đầu vẫn hiện lên chuyện  xảy   lâu.
Mười lăm , nàng  g.i.ế.c tổng cộng mười lăm !
Nhìn hai tay của , nàng ngẩn ngơ bàng hoàng. Việc hôm nay  chấn động nàng vô cùng to lớn, vì mạng sống, nàng  hối hận việc phản kích, chỉ  điều, nàng  ngờ   Trạm Nghệ trợ giúp mà  thể thoải mái lấy  sinh mạng của  khác như . Đây là một thời đại coi mạng  như vỏ rác, g.i.ế.c  chỉ trong một cái gật đầu, nàng  thể ngoảnh mặt  ngơ đối với việc thế nhân g.i.ế.c chóc, thế nhưng đến khi chính  cầm đao, cái loại cảm giác  thật sự vô cùng khó chịu.
Nàng  nhận  sự thật, rằng  cũng  trở thành một thành viên của thời đại , dù cho  nguyện ý  , nàng cũng chỉ  thể tiếp tục  về phía , nếu nàng còn  cơ hội trở về, nàng    còn  thể giữ vững tâm của  nữa  . Vì sinh tồn mà g.i.ế.c chóc, vì thế gian mà chinh phạt, chỉ cần trong lòng   vẩn đục, nàng vẫn  thể tiếp tục  tới.