Mặc Phi nghĩ như . Chính vì thế, nàng mới nhịn tò mò trong lòng,  tùy tiện  ngoài dạo chơi. Người  chút dung mạo ở đây, nếu   gia thế hùng hậu, hầu hết đều  những  quyền quý nuôi dưỡng. Loại chuyện như thế quá bình thường, thậm chí một  bình dân còn chủ động đem con cái  chút tư sắc trong nhà   hiến tặng cho đại gia tộc, để đổi lấy sự che chở và ngân lượng trợ cấp nhất định.
Ở thời đại , kẻ quyền quý  hưởng  đặc quyền, ban thưởng vài mỹ nhân, ***** vài bình dân là chuyện thường như cơm bữa. Tạm thời Mặc Phi còn   khiêu chiến với phép tắc của thời đại . Để  cuộc sống an … , là để  thể sinh tồn, ngoại trừ   chút tiền tài, quan trọng hơn cũng chỉ  quyền lực và địa vị.
Đột nhiên, nàng nhớ  Vệ Tuyên đến Tiệm Hề là  tìm Đại vương tử  nơi nương tựa, Mặc Phi cũng bắt đầu cân nhắc đến lựa chọn …
Mê Truyện Dịch
Nghỉ ngơi hồi phục mấy ngày, việc bên đội trưởng Hứa đều   xong,  khi bổ sung thêm nhân , một đoàn  ngựa  lên đường.
Hành trình   trái   thuận lợi, dọc theo đường  đều  gặp  khó khăn gì, thời tiết cũng  ,   nóng, nhưng còn xa mới bằng mấy ngày phơi nắng lúc , vì thế nên Mặc Phi thường xuyên  bên ngoài xe ngựa thưởng thức phong cảnh ven đường. Ngoại trừ núi non , nàng chú ý nhất chính là đồng ruộng, hai ngày đầu còn gặp ruộng nương, càng tiến gần đến Tiệm Hề thì bắt đầu chậm rãi chuyển thành ruộng cạn, khắp nơi trồng trọt lúa mì và túc*. Xem tình huống cây nông nghiệp sinh trưởng, đương nhiên là Mặc Phi  thể đem  so sánh với thế giới cũ của nàng, chỉ  thể lấy trình độ của thời đại  mà suy luận, xem  cũng  tệ.
* Túc: thóc lúa.
Khi tá túc ở thôn trấn, Mặc Phi còn đặc biệt nghiên cứu nông cụ của thời đại , ngoại trừ dao, cuốc, xẻng, liềm, cày, búa và đục, còn phát hiện một  công cụ tưới tiêu đơn giản, hiển nhiên nơi đây  bắt đầu sử dụng cày bừa, mặc dù các phương diện còn  nguyên thủy, nhưng đây chính là thời kỳ nông nghiệp bắt đầu phát triển. Cày bừa vụ xuân,  cỏ vụ hè, thu hoạch vụ thu, mùa đông lưu trữ,  cỏ, cày bừa, bồi thêm đất, tưới tiêu, thoát nước,  thể   kiểu  việc nguyên thủy của  nông dân nơi   hao phí  bao thời gian và tinh lực.
Mặc Phi  quan sát  âm thầm phân tích,  đó chậm rãi sửa sang  ít tư liệu hữu dụng.
Cái khác  thể nàng  , nhưng từ  khi cha  qua đời và  thầy thu dưỡng, nàng  mưa dầm thấm đất với khảo cổ, các phương diện phát triển kinh tế, văn hóa, chính trị, quân sự, nông nghiệp, nghệ thuật của các thời đại đều hiểu  sâu sắc,  lẽ nó sẽ là cơ sở quan trọng để nàng dựa  trong tương lai ở nơi đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-do-nu-tuong/chuong-15-phu-do-nu-tuong.html.]
Đi liền một mạch, sáu ngày , rốt cuộc    tới Tiệm Hề – quốc đô của Chiếu Quốc.
Là quốc đô, hiển nhiên  thể so sánh Tiệm Hề với các thành trấn bình thường khác, cho dù thành Viêm Trúc là nơi thương nhân tập hợp cũng  thể đánh đồng . Bất kể từ quy mô kiến trúc, dân cư, kinh tế cùng với địa vị chính trị, v.v… đều là  nhất trong Chiếu Quốc.
Theo lời kể của Vệ Tuyên, Tiệm Hề là tòa thành  đầu trong năm quốc gia, hội tụ từ các văn nhân trí thức, võ giả, hiệp sĩ và thương nhân, hậu duệ quý tộc của các nước.
Đương nhiên, đối với Mặc Phi   quen đô thị hiện đại mà , loại trình độ phồn hoa  còn  đủ để nàng kinh ngạc, thực sự  cho nàng rung động là khí thế cổ xưa hùng hậu  cùng với “Thanh Minh Thượng Hà Đồ*” đều là cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Từng viên gạch, mái ngói, viên đá, cột gỗ đều lộ  vẻ cổ xưa, cầu đá, sông nhỏ, lâu đình san sát, cửa hàng ngay ngắn; dân chúng    đường phố, tiểu thương,  bán rong hét to rao hàng; thỉnh thoảng  thể thấy những cỗ xe ngựa hoa lệ chạy qua, cũng  thể thấy  những  phú quý y phục sang trọng… Cho dù Mặc Phi   chiêm ngưỡng thành Viêm Trúc, lúc  cũng  hấp dẫn.
* Thanh minh thượng hà đồ: xem chú thích thêm cuối chương.
Đi  trong thành, Mặc Phi và đám  Vệ Tuyên cự tuyệt lời mời của Đội trưởng Hứa, ở tạm trong một khách quán. Đội trưởng Hứa cũng  ép buộc,  khi  nơi dừng chân của bọn họ thì rời  phụng mệnh gia tộc. Mà đám  Cô Hạc thì  khi nhiệm vụ hộ tống chấm dứt cũng  ở  lâu, bọn họ còn bận việc khác, chào hỏi Mặc Phi xong  rời .
Trước khi , Cô Hạc lưu  : “Thiếu niên, về  nhất định  sẽ đến tìm ngươi, đừng  chấp nhận  ngoài sớm quá đấy.”
Đối với việc , Mặc Phi chỉ  thể im lặng  thèm để ý.
“Phù Đồ, công tử thực sự  đến phủ Đại vương tử ?” Sau mấy ngày nghỉ ngơi phục hồi, Vệ Tuyên cảm thấy trạng thái  hơn nên chuẩn   đến phủ Đại vương tử.