Mọi    chuyên tâm, thỉnh thoảng  mấy  còn nhẹ gật đầu.
Mặc Phi  tiếp tục : “Đây là sách lược an dân thứ nhất. Thứ hai, thế lực sĩ tộc Trung Đô khổng lồ, uy tín cực kỳ cao, bọn họ nắm giữ kinh tế, tình báo cùng với ngôn luận nơi đây, nếu  thu phục những  , Trung Đô sẽ  hậu hoạn vô cùng. Phù Đồ đề nghị,  tiên trấn an các đại sĩ tộc Trung Đô,  mời  vài sĩ tộc  uy tín cao ở Trung Đô, cho bọn họ tiền thưởng,  lệnh cho bọn họ dẫn dắt dân chúng khôi phục  cuộc sống,  định sản xuất. Đồng thời, tạm thời   đổi pháp luật của U Quốc, lệnh cho các đại gia tộc vẫn  việc như thường.”
Ánh mắt Vu Việt  sáng lên,  chằm chằm  Mặc Phi đang chậm rãi , mà Minh Hàn thì   mở đôi mắt khép nửa .
“Thứ ba, hạ lệnh cấm g.i.ế.c chóc, lấy quân pháp  để quy phạm hành vi binh sĩ quân ,   hung dữ với dân chúng, càng  cho phép g.i.ế.c , bắt  cướp của, hành vi gian dâm vô sỉ,  trái lệnh sẽ g.i.ế.c  tha!”
Lời Mặc Phi   , mấy tướng lĩnh vốn còn vài phần kính trọng đối với nàng lập tức : “Do  mà Phù Đồ đại nhân  những lời ? Chúng  trị quân nghiêm cẩn, tuyệt đối   khả năng xuất hiện loại tình huống giống như lời ngài .”
“Trợ Uy tướng quân  lòng trân trọng thuộc hạ, Phù Đồ hiểu .” Mặc Phi thản nhiên , “ cũng là bởi vì lòng trân trọng , mới khiến cho một  binh lính  chỗ dựa mà chẳng hề sợ hãi, hơn nữa chư vị tướng quân  hề  ý chiếu cố dân chúng của địch quốc, đánh g.i.ế.c một hai  thì   là sai lầm to lớn gì,  ? Dưới loại nhận thức , tướng quân   thể chỉ vì vài dân chúng địch quốc mà trừng phạt  binh của chính  ?”
Mấy tướng quân ở đây trầm mặc  .
Mặc Phi  : “Hẳn là chư vị  rằng, hắc thiết kỵ của Chủ công nổi tiếng thiên hạ, ngoại trừ sức chiến đấu cường đại , mệnh lệnh nghiêm khắc cũng là một trong  các nguyên nhân,   cậy mạnh mà ức ***** kẻ yếu,   lấy sủng mà tác uy, Phù Đồ còn  từng gặp một hắc thiết kỵ nào ngang nhiên uy ***** dân chúng ở trong thành. Nếu như chư vị tướng quân đều  thể lấy hắc thiết kỵ  để  gương, nghiêm khắc trị quân, thưởng phạt phân minh, quân đội Chiếu Quốc chắc chắn sẽ trở thành thiên hạ tối cường, chứ   chỉ là một trong  đó.”
Chúng võ tướng đều lộ  vẻ mặt trầm tư, tuy rằng lời  của Mặc Phi  cho họn họ  chút  thoải mái trong lòng, nhưng mà  thể phủ nhận, ngoại trừ  binh của Vu Việt và Ngư gia, binh lính của các đại tướng thống lĩnh còn  đều tồn tại đủ loại thói .
Mặc Phi  bình luận  việc  nữa, chỉ tiếp tục  nhanh  chậm : “Làm  ba điều , nhất định Trung Đô  thể khôi phục trật tự nhanh chóng. Bây giờ đang  mùa thu hoạch, là thời kì hoa màu chín muồi, Trung Đô   nhiều dân chúng tháo chạy,  nhiều ruộng đồng  bỏ , Chủ công  thể phái từng nhóm binh lính  giúp những dân chúng còn  thu hoạch gấp lương thực. Lương thực sung túc cũng là bảo đảm viễn chinh trọng yếu của quân ,   phép sơ xuất.”
Khóe miệng Vu Việt tràn  một chút ý , khẽ gật đầu.
Mê Truyện Dịch
Minh Hàn đột nhiên  : “Theo như lời Phù Đồ , dường như vẫn còn   hết điểm thứ hai?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-do-nu-tuong/chuong-152-phu-do-nu-tuong.html.]
Mặc Phi  về phía .
“Ngoại trừ phong thưởng cho những sĩ tộc nguyện ý quy thuận , những kẻ   tâm phục khẩu phục, thì  diệt trừ.”
Mặc Phi im lặng.
Vu Việt liếc mắt  Minh Hàn một cái,  đó  với Mặc Phi: “Minh Hàn   lý,  thể nhân nhượng kẻ  dị tâm .”
Mặc Phi : “Việc  Chủ công hãy  chủ  , Phù Đồ cũng   dị nghị gì.”
“Như , Phù Đồ còn  thượng sách gì  ? Xin hãy tiếp tục .”
Mặc Phi suy nghĩ, : “Nếu  thể yên  thế cục Trung Đô, tạo thanh danh  cho Chủ công, như …”
“Như  thế nào?”
“Như , thuận tiện  thể sai   thuyết phục quan , dân chúng của mấy thành xung quanh Trung Đô quy thuận Chiếu Quốc, so với Trung Đô, các thành trấn khác  ít quân coi giữ hơn, thủ thành cũng yếu kém hơn, bọn họ  chắc  nguyện ý liều c.h.ế.t chống cự. Nếu như  thể khiến cho dân chúng trong thành Trung Đô tán thành sự thống lĩnh của Chiếu Quốc, như  thuyết phục bọn họ sẽ   là   khả năng nữa.”
“Hay.” Ngư gia đột nhiên chụp bàn , “Nếu  thể thành công,  cần  sử dụng một binh một  nào mà vẫn  thể chiếm  thành trì của địch, thật sự là kế sách .”
Vu Việt  nhẹ một tiếng: “Phù Đồ thường   giỏi việc hành quân đánh giặc, hôm nay   một câu, cũng vẫn là  tầm thường.”