Thủ đoạn ngoan tuyệt như   khiến cho Vu Việt  tạm dừng tiến công  ngày thứ hai, chuyển sang xem xét tình huống,  ngừng bàn bạc với Minh Hàn xem rốt cuộc U quân đang  âm mưu gì?
“Bọn họ đang kéo dài thời gian ?” Minh Hàn tự xưng là thông minh, lúc  cũng  khỏi trở nên hoang mang.
“Nếu như Địch Kha buông tha cho Cưu Vọng,  thì cần gì  phái tử sĩ đến kéo dài thời gian? Điều  chẳng  là hy sinh vô ích ?” Vu Việt mang vẻ khó hiểu.
Minh Hàn  lâm  trạng thái mê mang,  một lúc lâu mới : “Chắc chắn bọn họ đang kéo dài thời gian, bởi vì bọn họ cần thời gian chuẩn  cạm bẫy.”
“Là dạng cạm bẫy gì?”
“Không  .” Minh Hàn bình tĩnh , “ Minh Hàn xác định, chúng   mau chóng công chiếm Cưu Vọng,  thể để cho bọn   dư thời gian .”
Vu Việt gật đầu, giọng  lạnh lùng: “Ngày mai khi công chiếm  tòa thành , bổn vương cũng   xem bọn   chuẩn  cho bổn vương loại cạm bẫy gì mới .”
Đợi đến khi chân chính công thành thì  là ngày thứ ba trong kế hoạch ban đầu, Vu Việt phái binh lính bắt đầu tiến công, dùng những binh lính dũng cảm  sợ c.h.ế.t leo lên tường thành.
Mặc Phi và Minh Hàn ở hậu phương xa xa  , quả nhiên phát hiện sức chống cự của đối phương  mãnh liệt,  sơ qua thì dường như quân coi giữ  tường thành còn    mấy ngàn .
Mê Truyện Dịch
Minh Hàn khẽ nhíu mày, lẩm bẩm : “Rốt cuộc U quân đang cất giấu âm mưu gì đây? Vì    loại dự cảm  rõ như thế ?”
Mặc Phi  ở một bên im lặng  , ngay cả Minh Hàn cũng  dự cảm  , mà nàng cũng càng trở nên bất an .
Chỉ mới  hai canh giờ, cửa thành Cưu Vọng  dễ dàng  công phá, quân phòng thủ trong thành hỗn loạn, nhanh chóng  đội quân của Vu Việt tiêu diệt. Dân chúng trong thành đều đóng cửa   ngoài,  khi tiêu diệt địch binh xong xuôi, trong thành  hiện  một loại yên tĩnh quỷ dị.
Vu Việt cưỡi ngựa   ngã tư đường cũng    dị trạng gì,   thám báo  phái  quan sát khắp các ngả đường cũng  phát hiện  địch binh chống cự, tướng thủ thành Cưu Vọng cũng nhanh chóng  bắt,    dọa đến   thành lời, tra xét hồi lâu mới   đội quân của Địch Kha chỉ ở trong thành nửa tháng      .
Minh Hàn đột nhiên hỏi: “Vài ngày , ngươi phái tử sĩ đến đánh lén quân doanh của   ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-do-nu-tuong/chuong-158-phu-do-nu-tuong.html.]
“Tử sĩ?” Tướng thủ thành mang vẻ mặt mờ mịt, ú ớ , “Ta nào dám phái tử sĩ nào  đánh lén Nhung Trăn Vương ? Lúc  khi rời , Địch Kha   tại hạ chỉ cần thủ vững  ,  tất sẽ  biện pháp hóa giải nguy cơ cho tại hạ. Ai ngờ  mang mấy vạn binh mã của tại hạ  thì  , khi quân địch tràn  cũng chẳng thấy bóng dáng xuất hiện.”
Vu Việt cùng Minh Hàn hai mặt  , trong lòng đồng thời hiện lên một suy nghĩ: Thủ thành Cưu Vọng chính là vật hi sinh của Địch Kha? Dụng ý là  lừa gạt binh mã của ?
 mà, vì    phái tử sĩ đến đánh lén?
Việc     là dư thừa ? Trong thành cũng   cạm bẫy nào,   kéo dài thời gian là  mục đích gì?
Mặc Phi   nghi hoặc của đám  Vu Việt, nàng  tới cửa mới phát hiện bên ngoài mây đen  kéo đến đầy trời,  màn mưa mù mịt, nàng cảm thấy bản   khó chịu, từ khi tiến  tòa thành , nàng luôn  loại cảm giác nghẹt thở, bây giờ  trận mưa  thì  càng khó chịu   nên lời. Trên đường, thỉnh thoảng  vài  dân Cưu Vọng vội vàng  qua, trong đầu Mặc Phi dần dần cảm thấy hốt hoảng, dường như bên tai nàng  liên tiếp truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
“A!” Đột nhiên Mặc Phi ôm trán  xổm xuống.
Vu Việt đang  chuyện cùng với Minh Hàn lập tức cả kinh, vộ vàng chạy tới đỡ Mặc Phi, dò hỏi: “Làm  ?”
Mặc Phi    lời, cũng   thấy giọng  vội vàng của Vu Việt,  mắt là một  tối tăm, trong đầu chỉ còn  tiếng ***** của  nhiều .
Đó là một giọng  vô cùng kinh khủng, giống như là quái vật cắn nuốt con …
Vu Việt nâng mặt Mặc Phi lên,  hai mắt “Hắn” nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, một bộ dáng đau đớn  chết. Trái tim của  mạnh mẽ co rút ,  chút nghĩ ngợi  ôm ngang ,  chạy  trong phòng nghỉ  dặn dò Minh Hàn nhanh chóng phái  tìm đại phu đến.
“Phù Đồ, Phù Đồ, ngươi   ? Tỉnh, tỉnh ! Nói cho bổn vương  khó chịu như thế nào?” Vu Việt nửa ôm Mặc Phi  ở  giường,  ngừng ghé  lỗ tai “Hắn” .
“Chủ… Công.” Mặc Phi nhỏ giọng lầm bầm một tiếng.
Vu Việt kinh hỉ, : “Ngươi  ? Đừng nóng vội, đại phu sẽ đến ngay lập tức.”