“Thứ dân Phù Đồ? Gặp bổn vương  chuyện gì?” Giọng  nam tử truyền tới, lạnh lẽo mà trầm thấp.
Mặc Phi  kỳ quái,     Đại vương tử là  tao nhã ư? Vì   khiến cho    cảm giác  áp bách ? Chẳng lẽ là quý khí bức …
Xua đuổi tâm tư khác , nàng trả lời: “Phù Đồ là một  tha hương,   chỗ dựa,   nhiều nơi,  xếp hợp  một  nông pháp cơ sở, cho nên cố ý đến bái kiến điện hạ. Nếu như điện hạ cảm thấy  thể dùng , xin hãy ban thưởng cho Phù Đồ một  Lương tịch, từ nay về , Phù Đồ sẽ một lòng mưu cầu vì điện hạ.”
Nam tử trầm mặc một lúc lâu, giống như đang đánh giá Mặc Phi. Một lúc  mới : “Trình lên đây .”
Thị vệ lập tức lấy thẻ tre trong tay Mặc Phi dâng đến, nam tử chậm rãi lật xem.
Mặc Phi một mực yên lặng chờ đợi, tuy rằng sắc mặt của nàng bình thản   như một, nhưng mà kỳ thực trong lòng  bồn chồn, cảm giác thời gian trôi qua quá chậm.
Chỉ một lúc , nam tử cầm thẻ tre trong tay giao cho lão giả bên cạnh: “Lư lão cũng xem .”
Lão giả nhận lấy chuyên tâm xem xét,  chút động dung nhẹ giọng : “Quả thực là một nhân tài.”
Nam tử gật gật đầu,  đầu  về phía Mặc Phi, thản nhiên : “Giản thư  hình như vẫn   hết, hi vọng   ngươi  thể sớm  thành.”
Trong lòng Mặc Phi khẽ động, : “Ý của điện hạ là…”
“Hôm nay ngươi hãy  về thu thập hành lý, ngày mai đến phủ xin phép.”
Mặc Phi còn  kịp tạ ơn, nam tử   : “ mà   đến phủ Đại vương tử, mà là phủ Nhung Trăn vương. Bổn vương là Nhung Trăn vương Vu Việt.”
Mặc Phi nhất thời hóa đá, Nhung Trăn vương Vu Việt? Vu Việt   đại tướng quân hắc thiết kỵ ? Làm   biến thành Nhung Trăn vương thế ? Lại    thể   xe ngựa của Đại vương tử?
Nàng ngẩng đầu lên, quả nhiên trong lương đình, nam tử mặc cẩm y đang    quen mắt,   vội vàng  thoáng qua, tuy rằng  thấy rõ khuôn mặt, nhưng khí thế     tương tự.
Nàng… thực sự lầm đối tượng…
“Ha ha.” Lão giả   ha hả, vẻ mặt vô cùng sung sướng, trêu chọc , “Không thể tưởng , Vu Việt ngươi mà cũng   nhận sai!”
Vu Việt  để ý lắm,  hề  về phía Mặc Phi, thản nhiên : “Ngươi lui xuống , ngày mai tới phủ Nhung Trăn vương.” Giọng điệu tuy nhẹ nhưng mang theo khẳng định đáng tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-do-nu-tuong/chuong-19-phu-do-nu-tuong.html.]
Đại nhân, nàng  bái kiến Đại vương tử cơ mà! Vị đại tôn , tiểu nữ tử thật tình  thể kháng cự  !
Có thể   ?
Mê Truyện Dịch
Hiển nhiên,   khả năng. Mặc Phi  chút xúc động  theo thị vệ  cửa.
Ánh mắt  về xe ngựa ở một bên, trong lòng    nước mắt. Vì  vị đại tướng quân     xe ngựa của Đại vương tử thế!
Sau  Mặc Phi mới  , thì  ngày đó Vu Việt mới   từ phủ Đại vương tử, Đại vương tử thấy   mang xe ngựa, cho nên đưa xe ngựa của  cho  mượn.
 sót ngẫu nhiên như thế, vốn dĩ   phủ Đại vương tử, Mặc Phi  tiến nhập phủ Nhung Trăn vương.
Ngày  Đại vương tử mà  việc , cũng   sẽ hối hận vì  đưa xe ngựa cho  mượn như thế nào nữa…
Ngày hôm , Mặc Phi sắp xếp  ba lô của ,  đó  tới phủ Nhung Trăn vương,  sự hướng dẫn của  hầu, nàng   một tòa tiểu viện độc lập.
Trong tưởng tượng của Mặc Phi,    phận như Vu Việt hẳn là    ít khách khanh và thực khách trong phủ mới đúng chứ, nhưng mà nàng chỉ thấy một mảnh vắng vẻ,  đường , phủ lớn như , ngoại trừ thị vệ và  hầu  thì chẳng thấy ai là văn nhân, văn sĩ cả.
Chẳng lẽ…  là…  là  đầu tiên?
Kỳ thực, suy đoán  của nàng cũng  chút căn cứ, lấy hung danh “Quỷ tướng bất bại” hiển hách của Vu Việt, sẽ  bao nhiêu   tư duy bình thường đến đầu nhập đây?
Nàng  thầm trong lòng, nhưng mà việc  đến nước , Mặc Phi cũng   đường rút lui, ít nhất thì Vu Việt  cường đại, đây chính là điều nàng cần.
Đi  tòa viện tử  bố trí, nàng  thấy một gia nô đang quỳ lạy,  hầu dẫn đường giới thiệu : “Đây là gia nô phụ trách hầu hạ công tử, nếu công tử cần gì, cứ sai bảo  là .”
Mặc Phi gật đầu,  hầu dẫn đường khom  rời .
“Ngươi  lên .” Mặc Phi   trong phòng .
Gia nô đang quỳ lên tiếng trả lời,  đó  lên, lúc  Mặc Phi mới  rõ dáng vẻ của , cùng lắm là mười lăm, mười sáu tuổi, tướng mạo thanh tú, vẫn chỉ là một  bé mà thôi, cứ  lẳng lặng, cúi mặt  dám  thẳng nàng.
Mặc Phi rời mắt về phía căn phòng, bên trong bài trí tương đối đơn giản, bên trái là án thư*, góc tường phía  án thư dựng một cái lư hương; lệch về bên trái giữa phòng  một cửa sổ  mở , bên  cửa sổ bày một cái tháp** dài,  tháp  một bàn  nhỏ;  hướng sang bên  là hai bức bình phong, dùng để ngăn cách phòng. Chậm rãi  , bên  bình phong là phòng ngủ, bên trong cùng  một chiếc giường gỗ điêu khắc, chăn đệm chỉnh tề; bên giường  một tủ thấp,  đó, theo thứ tự là tủ y phục, bàn trang điểm và đồ trang trí.