Mặc Phi nhíu nhíu mày, ngẩng đầu   thấy La đại nhân cầm một cái chuôi d.a.o lên khỏi bản, rõ ràng chính là chuôi d.a.o của nàng.
“Tiếu Kính, bản quan hỏi ngươi, ngươi    bên cạnh  ?” La đại nhân  thưởng thức chuôi d.a.o  hỏi.
Tiếu Kính quỳ rạp  mặt đất, đầu  nâng lên, suy yếu trả lời: “Tiểu nhân ,  chính là kẻ sai sử tiểu nhân ám sát Khánh Vương, thượng khanh Phù Đồ của Chiếu Quốc.”
Ánh mắt Tê Túc bén nhọn, hung hăng  về phía tên .
Mặc Phi  , đáy lòng giật  một cái,  điều vẻ mặt vẫn bình tĩnh   như một.
La đại nhân  hỏi: “Vì  ngươi   lệnh y?”
“Tiểu nhân,  nhà của tiểu nhân  bọn họ bắt cóc… Tiểu nhân cũng chỉ bất đắc dĩ.” Tiếu Kính yếu ớt trả lời.
“Nói hươu  vượn!” Tê Túc quát lớn.
“Tê Túc công tử, bình tĩnh chớ nóng, bình tĩnh chớ nóng.” La đại nhân  ha ha , “Có  hươu  vượn  , còn  xem chứng cớ .”
Tê Túc nhếch khóe môi  lạnh,  thèm nhắc .
Rốt cuộc Mặc Phi cũng  nhóm     gì. Vu oan giá họa, dùng  Chiếu Quốc là nàng  kẻ c.h.ế.t . Nhìn thích khách  đột nhiên đổi  khẩu cung,  thể thấy    bắt đầu bài trí bố cục, nàng nên ứng đối thế nào đây?
Mặc Phi  về phía Tê Túc,   cho nàng một ánh mắt yên tâm.
“Lời  của Tiếu Kính, Phù Đồ công tử  gì để  ?”
“Dục gia chi tội; hà hoạn vô từ*?” Mặc Phi lạnh lùng  vị La đại nhân .
* Dục gia chi tội; hà hoạn vô từ: nếu   bắt tội thì  cần  kiếm cớ  gì.
“Hừ.” La đại nhân cũng lạnh lùng  rộ lên, “Xem ,  cho các hạ mở miệng,  dùng hình là  . Phù Đồ công tử   đơn bạc, chỉ sợ  chịu nổi vài  tra tấn, chẳng thà trực tiếp cung khai, để tránh khỏi việc  khổ hình thừa thãi.”
Tê Túc  ,  ngây  một lúc,  một lúc lâu mới : “La đại nhân, ai cho ngươi lá gan tra tấn Phù Đồ?”
“Tê Túc công tử, ngươi là tài sĩ mà bệ hạ coi trọng, bản quan  dám tra khảo, chỉ mong công tử hãy cứ thờ ơ, nếu  bản quan cũng vô cùng khó xử.” Nói mấy từ , ngữ điệu chợt tăng thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-do-nu-tuong/chuong-206-phu-do-nu-tuong.html.]
Tê Túc nhíu mày, thầm nghĩ chẳng lẽ Xiển Tu Quân cứ  khư khư cố chấp ?
“Người .” La đại nhân  lệnh , “Khóa Phù Đồ .”
Mấy thên thị vệ lập tức bắt lấy Mặc Phi, trong lòng Mặc Phi lạnh lẽo, thật sự  tránh khỏi một kiếp  ?
“Dừng tay! Có Tê Túc  ở đây, kẻ nào dám động  ‘Hắn’?” Tê Túc tiến lên vài bước, qua che chở Mặc Phi.
“Xem , ngươi  gây trở ngại cho việc xử án của bản quan ?”
“Thế thì  ?”
“Thế thì chỉ  thể đắc tội.” La đại nhân  gian, phất tay, “Trói cả hai  bọn họ .”
Tê Túc  thị vệ vây tới, sắc mặt  chút  đổi.
La đại nhân còn  một bên : “Tê Túc công tử cần  hiểu rằng, một khi phản kháng, bản quan sẽ  quyền hạ lệnh xử quyết ngay lập tức.”
Tê Túc  về phía , đột nhiên lộ  vẻ tươi  trào phúng, thừa dịp đối phương ngây ,  lấy từ trong lòng  một vật, trưng   mặt  , quát: “Tiềm long lệnh ở đây, gặp lệnh như gặp Vương, bất luận kẻ nào cũng   vô lễ!”
Bọn thị vệ đồng thời dừng ,  thẳng  lệnh bài màu vàng trong tay Tê Túc. Tiềm long lệnh chính là mật lệnh cao quý Khánh Vương ban cho, cả nước cũng chỉ  một cái, ngoại trừ Khánh Vương , ngay cả thừa tướng trong triều cũng   lệnh.
“Thuộc hạ  lệnh!” Người phản ứng  tiên là thị vệ trưởng,  tiến lên quỳ xuống.
Có   mẫu, các thị vệ khác đều quỳ xuống, La đại nhân   khi do dự một hồi, cũng  thể  quỳ xuống.
Tê Túc vốn cũng  định công bố  phận , đây vẫn còn là một bí mật,  lấy  phận   việc cho Khánh Vương,  điều tình huống  mắt ngày càng bất lợi, Khánh Vương vẫn  thấy khả quan, mà Phù Đồ thì sắp gặp khổ hình,   thể  lộ  phận của  .
“La Thế, bản nhân   bảo đảm, Phù Đồ tuyệt đối   kẻ   bức màn ám sát Khánh Vương, bản nhân  cần  ngươi  lệnh của ai, nhưng mà ở trong cung,  ai  phép mạo phạm ‘Hắn’!” Tê Túc từ từ , “Mặt khác,  với chủ tử của ngươi, mặc dù bệ hạ  trọng thương, nhưng mà thế lực ảnh hưởng vẫn còn,   chỉ mấy vạn  các ngươi là  thể khống chế cục diện. Dù cho bệ hạ  gặp bất trắc gì, cũng  tới phiên các thần tử kiêu ngạo!”
La đại nhân quỳ phục  mặt đất,   thấy vẻ mặt,     run rấy.
Mê Truyện Dịch
Tê Túc còn định  thêm, bên ngoài bỗng truyền đến một loạt tiếng ồn. Hắn sai thị vệ  thăm dò tình huống, chỉ một lát, thị vệ  hoang mang rối loạn chạy về bẩm báo: “Không , đám  Xiển Tu Quân và Đạc Hối  g.i.ế.c  đến hoàng cung .”