Tất Nguyên hành lễ với Mặc Phi.
Mặc Phi ngạc nhiên : “Đã    kỳ nhân dị sĩ của Phương gia đông đảo, quả nhiên  tầm thường.”
“Đâu ,  !” Phương Thần rút chiếc quạt trong tay áo  phe phẩy, vẻ mặt tươi .
“Hừ!” Vu Việt bên cạnh hừ nhẹ một tiếng, Phương Thần lập tức thu liễm, nghiêm mặt : “Hiện tại  phiền Tất Nguyên  thử cái chìa khóa  xem thế nào .”
Nói xong chủ động  xuống, dời qua một vị trí.
“Thất lễ.” Tất Nguyên tiến lên, đưa tay sờ lỗ tai của Mặc Phi.
Vu Việt nhíu mày, ngón tay khẽ nhúc nhích,  Tất Nguyên tiến đến cách Mặc Phi một  nhỏ, trong lòng  cực kỳ  thoải mái, giống như bảo vật của  đang   khác khinh bạc .
Có điều  vẫn nhịn xuống,   ngăn cản.
Tất Nguyên lấy  mấy cái chìa khóa nhỏ, cẩn thận cho  bên trong khóa hồn khấu, xoay chuyển vài cái, chợt  “Cạch” một tiếng, khóa thứ nhất  mở . Tiếp theo, theo thứ tự các khóa thử,  nửa nén hương  thành công bỏ  khóa hồn khấu xuống.
“Thành công!”, Phương Thần dùng quạt gõ bàn tay một chút, vui sướng .
Trong mắt Vu Việt cũng lộ  chút thoải mái.
Mặc Phi thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc thì cái họa ngầm  cũng  giải trừ, rốt cuộc nàng  cần  lo lắng Tê Túc dựa  cái  mà tìm  nàng nữa.
Hôm nay thật sự là ngày may mắn nhất của nàng, hầu như tất cả  nan đề đều   giải quyết.
“Xử lý cái  thế nào đây?” Phương Thần thưởng thức khóa hồn khấu, dò hỏi.
Vu Việt lạnh lùng  “Nhanh chóng hủy diệt!”
“Ừm, đáng tiếc.” Phương Thần thấp giọng  vài câu.
“Đợi chút.” Mặc Phi vẫy tay với Phương Thần, ý bảo  tiến sát  một chút. Đến khi Phương Thần  gần, Mặc Phi ghé  lỗ tai , nhỏ giọng  mấy câu, ánh mắt Phương Thần lóe sáng,  mặt lộ  vẻ hưng trí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-do-nu-tuong/chuong-210-phu-do-nu-tuong.html.]
Mê Truyện Dịch
“Không thành vấn đề, giao cho !” Sau khi  xong, Phương Thần hô to một tiếng.
“Ta sẽ  ngươi .” Mặc Phi ngầm vỗ vỗ vai .
Khóe miệng Vu Việt lộ  mỉm , lấy nhĩ lực của , tự nhiên   lời Mặc Phi  với Phương Thần,  điều    bóc trần mà thôi.
Đến khi trong phòng chỉ còn  hai  Vu Việt và Mặc Phi, Mặc Phi mới thận trọng thi lễ với Vu Việt: “Phù Đồ đa tạ Chủ công cứu giúp.”
Vu Việt nâng “Hắn” dậy, yên lặng  “Hắn”, trầm giọng : “Là bổn vương khiến cho ngươi chịu khổ.”
Nhiều ngày  gặp,   đơn bạc của “Hắn” dường như  càng thêm gầy yếu.
Mặc Phi  cánh tay của   nắm đến phát đau, cúi đầu giãy dụa vài cái,  dám  thẳng ánh mắt nóng cháy của Vu Việt.
Vu Việt buông một bàn tay, chậm rãi xoa nhẹ gò má của Mặc Phi.
Mặc Phi cả kinh, ngửa đầu về phía , vội vàng hỏi: “Chủ công, ngài  cách nào để phát động cuộc nổi loạn  thế?”
Ánh mắt Vu Việt ảm đạm, thu tay , trả lời: “Khánh Vương  thương là một cơ hội , thực  bổn vương thấy  kỳ quái, rốt cuộc thích khách  là do ai sai sử? Hoàng cung  thủ vệ nghiêm ngặt như thế,  mà còn  thể thành công . Lúc  ngươi  mặt tại hiện trường,  phát hiện  gì ?”
Mặc Phi rũ mắt xuống, lắc đầu: “Sự tình xảy  quá nhanh, tất cả   đều kinh sợ.”
Vu Việt  truy hỏi ,  cũng  cho rằng việc   liên quan với Phù Đồ, chẳng qua   thuận miệng hỏi một câu mà thôi.
Hắn  : “Khánh Vương trọng thương, các đầu rắn lớn đều  tâm tư riêng của . Đặc biệt là Xiển Tu Quân,   sớm  tâm mưu phản,  cùng giao hảo với Đạc Hối, bổn vương bèn lợi dụng lời đồn đại, bức Đạc Hối triệt để đến bên cạnh Xiển Quân, khiến bọn họ kiên định quyết tâm  ăn cả ngã về . Vốn kế hoạch của bọn họ  chờ  khi đại quân hồi đô mới bắt đầu thực thi, nhưng mà Xiển Tu Quân  tính kế vu oan giá họa cho ngươi, như    thể danh chính ngôn thuận xuất binh bảo hoàng. Bổn vương tuyệt  thể để ngươi  chịu sự chỉ chỏ của thiên hạ !”
Mặc Phi  về phía Vu Việt,   trong lòng là tư vị gì, chỉ  thể tiếp tục hỏi: “Vậy Chủ công ứng đối như thế nào?”
Vu Việt  lạnh: “Bổn vương cho  gửi Xiển Tu Quân một lời nhắn giả,  binh mã Đạc Hối  bắt đầu công chiếm hoàng thành. Lúc , chắc chắn Xiển Tu Quân sẽ cho rằng Đạc Hối  soán vị ,  phái   hoàng cung tìm hiểu tin tức, mà  đó, bản vương  đưa tới  trăm quân sĩ giả  thị vệ của Đạc Hối, tạo hỗn loạn trong hoàng thành, mê hoặc Xiển Tu Quân.”
Mặc Phi giật , tiếp lời : “Dưới tình huống cấp bách khi đó, khẳng định Xiển Tu Quân sẽ  kịp phân rõ thật giả,  chỉ  là, một khi hoàng thành  Đạc Hối khống chế, điều đó  nghĩa rằng  sẽ  còn cơ hội nào nữa mà thôi.”
Vu Việt gật đầu: “ , cho nên Xiển Tu Quân lập tức phái  binh của  vây quanh hoàng thành, vì thế, âm mưu giả loạn  biến thành mưu loạn thực sự.