“Điều   cần  nhắc  nữa.” Mặc Phi lo lắng , “Quan trọng là ngươi   thế?” Hồn thể của Trạm Nghệ lập loè, cứ cách một  thời gian  ảm đạm  vài phần, loại tình huống  khiến cho   cảm thấy bất an.
Trạm Nghệ : 【 Ta đau khổ chờ đợi mấy trăm năm vì  đoạn tuyệt   huyết mạch của Cưu Vinh.  mà khi  dâm đao về phía nam nhân ,   thấy  gáy   “ ‘Thiên Quân Chi Dực’*”. 】
* Thiên Quân Chi Dực: đôi cánh của Thiên Quân.
“ ‘Thiên Quân Chi Dực’’?”
【 Thiên Quân chính là vị thần thủ hộ của Tần tộc chúng , mỗi khi   kế thừa Tần tộc,  gáy đều xuất hiện một ký hiệu hình đôi cánh, chính là “Thiên Quân Chi Dực”. Trước khi Tần tộc  tuyệt diệt, ngoài ,    Thiên Quân Chi Dực’ chỉ    của  —— Trạm Lê. 】
“Ý ngươi là…” Mặc Phi lộ  vẻ kinh hãi.
【  , ha ha, cái tên Khánh Vương , chẳng những là hậu đại của Cưu Vinh, mà cũng là hậu đại của   . Quá nực ! Muội   sinh con cho Cưu Vinh! Là đứa con của kẻ vô sỉ  diệt  tộc chúng ! 】
Hóa  sự thật đúng là như thế, Mặc Phi suy nghĩ : “Trạm Nghệ, ngươi  từng nghĩ đến, vì  huyết mạch của Cưu Vinh  thừa nhận nguyền rủa của Tần tộc,  mà  thể kéo dài đến nay  đoạn tuyệt  ?”
【 Là do ông trời bất công! 】
“Cũng  .” Mặc Phi lắc đầu , “Nguyền rủa của Tần tộc gần như  đoạn tuyệt huyết mạch của Cưu Vinh,  mà con cháu vẫn truyền thừa cho đến tận nay, quả là dị . Trước đây  lâu  cũng từng nghi hoặc, nhưng  lời của ngươi   , Khánh Vương  cũng chính là hậu nhân của   ngươi, cuối cùng  hiểu , hóa ,   Trạm Lê của ngươi luôn luôn bảo vệ bọn họ.”
【 Bảo vệ bọn họ? Vì  Trạm Lê  bảo vệ con của kẻ thù! 】Giọng  của Trạm Nghệ tràn ngập phẫn nộ.
Trong mắt Mặc Phi ẩn hiện vẻ bi thương, nhẹ nhàng : “Nàng  bảo vệ con của kẻ thù, mà là huyết mạch duy nhất của Tần tộc.”
Huyết mạch duy nhất của Tần tộc! Những lời  giống như tiếng chuông lớn gõ mạnh  bên trong hồn phách của Trạm Nghệ,  cho   ngừng cuồn cuộn sôi trào.
 , Tần tộc  giệt tộc, thế gian vốn  còn  Tần tộc, nhưng mà ở bên trong tuyệt vọng,    thấy “Thiên Quân Chi Dực’”, đó là tín ngưỡng của Tần tộc.
Thiên Quân bất diệt, Tần tộc  dứt.
Hóa , trong lúc   ngừng nghĩ đến việc báo thù,   của   sáng tạo  hi vọng cho Tần tộc, hi vọng duy nhất trong tuyệt cảnh.
【 Muội … Muội … 】 năm đó, nàng  mang tâm tình gì mà nương  nơi kẻ thù, điều   cần  bao nhiêu kiên nghị? Hắn  là ca ca,    cái gì?
Mặc Phi than nhẹ một tiếng.
“Phong lai sơ trúc, nhạn quá hàn đàm, sự lai nhi tâm thủy hiện, sự khứ nhi tâm tùy khứ*. Trạm nghệ,  thể buông bỏ cừu hận  .”
* Đoạn  trích từ bài “Phong lai sơ trúc”:
Dịch thơ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-do-nu-tuong/chuong-212-phu-do-nu-tuong.html.]
Gió đến bụi trúc
Nhạn bay qua đầm nước lạnh
Việc đến thì tâm khởi
Việc qua thì tâm  .
Nguồn: Đây
【 Thù hận mấy trăm năm, cuối cùng cũng cuốn theo gió thổi… Ta, nên buông xuống… 】Giọng  của Trạm Nghệ trống trải mà ảm đạm.
Luồng sương đen trở nên mơ hồ, giống như sắp biến mất.
Mê Truyện Dịch
Mặc Phi kinh hãi, cái   giống như   siêu độ, ngược  giống như… Giống như sắp hồn phi phách tán.
Tuy rằng nàng    khi c.h.ế.t , linh hồn của  thế giới  sẽ  tới phương nào, hoặc là hóa thành gió, hoặc là hóa thành sương, nhưng tuyệt đối     tiêu tán.
“Trạm Nghệ, đừng!” Mặc Phi vội vàng , “Ngươi  chắc, một đao ngươi đ.â.m Khánh Vương sẽ  lấy  tính mạng của  ?”
Luồng sương đen  mờ nhạt thêm nữa, ẩn ẩn hiện hiện, biến thành trạng thái bán trong suốt.
“Trạm Nghệ, ngươi cũng    nọ c.h.ế.t  đúng ? Đó chính là huyết mạch duy nhất mà   ngươi nhẫn nhục lưu  đến tận bây giờ.”
【… Ở , còn  thể   gì? 】
“Ít nhất còn  thể   truyền thừa huyết mạch Tần tộc cho đời . Nguyền rủa của Tần tộc sẽ dần dần biến mất, ‘Thiên Quân Chi Dực’ sẽ  Trạm Lê bảo hộ kéo dài  dứt. Ngươi,   tận mắt  ?”
Trạm Nghệ yên lặng, luồng sương giữa  trung dần dần trở nên  định, ngưng tụ .
Mặc Phi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
【 Phù Đồ, niệm cho  vài  Tâm kinh ! 】
Mặc Phi gật đầu,  hồn thể của Trạm Nghệ trở  bên trong chuôi dao.
Nàng  xuống, hai tay nhẹ nhàng đặt  bụng, từ từ niệm: “Quan tự tại bồ tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thì, chiếu kiến ngũ uẩn giai , độ nhất thiết khổ ách.”
Theo tiếng nàng niệm tụng, Ngọc Phù  cổ phát  vầng sáng nhàn nhạt, chậm rãi gột rửa cả  thể của nàng, ngay cả vết thương  chân nàng cũng  chiếu tới,  điều Mặc Phi vẫn  phát hiện.