Thư các: phòng sách.
Mặc Phi  dùng bữa  hỏi Mộc Hề đang  bên cạnh: “Bình thường, thực khách và khách khanh trong phủ  những gì?”
“Nếu như chủ tử  triệu kiến hoặc giao nhiệm vụ, các thực khách thường sẽ  chép thư sách hoặc là tụ tập một chỗ chuyện trò,  đó ghi  lời   giao cho chủ quản. Về phần khách khanh thì càng tự do hơn thực khách, chỉ cần chủ nhân   phân phó, khách khanh  thể  bất cứ chuyện gì họ  .”
Mặc Phi gật gật đầu, điều   khác nhiều với suy nghĩ của nàng, giống như thời Xuân thu Chiến quốc,  nhiều con cháu danh môn quý tộc đều nuôi  nhiều thực khách, một  thực khách, thậm chí đến tận lúc c.h.ế.t cũng  hiến lên một sách lược nào, bình thường   tồn tại như sâu gạo.
Đương nhiên, loại tình huống  sẽ  xuất hiện trong vương phủ Vinh Trăn, thứ nhất là  lượng khách khanh và thực khách trong phủ ít, thứ hai là lấy cá tính của Vu Việt, hẳn cũng sẽ  vì chút ***** hư danh mà nuôi  vô dụng. Chỉ là nàng   phủ  khách khanh, chắc chắc sẽ   tham dự nghị sự  quyết sách trọng yếu,  thì lúc bình thường nàng nên  cái gì đây?
Mê Truyện Dịch
Mặc Phi đang trầm tư, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Mộc Hề tiến lên mở cửa, lập tức hành lễ.
Tiếp theo, Mặc Phi  thấy một nam tử tuổi chừng ba mươi chậm rãi  , tóc búi cao, đầu đội trường quan*, mặc áo dài màu xanh, tướng mạo  trung bình, một đôi mắt dài nhỏ lợi hại luôn tươi ,  cho    cảm thấy hiền lành   cảm thấy mâu thuẫn.
* Quan: cái mũ, mão.
“Phù Đồ công tử mạnh khỏe? Tại hạ là chủ quản phủ Vinh Trăn, Yên Kiều, đặc biệt đến thăm các hạ*.” Nam tử mang vẻ hào sảng  hành lễ ngang hàng.
* Các hạ: ngài.
Mặc Phi  lên đáp lễ: “Yên chủ quản hữu lễ .”
Yên Kiều  chút dấu vết đánh giá Mặc Phi một hồi,  đó mới : “Vốn hôm qua nên đến bái phỏng, nhưng bất đắc dĩ  chút chuyện quan trọng cần xử lý, cho nên mới đến trễ.”
“Yên chủ quản khách khí .” Mặc Phi  mời đối phương   phân phó Mộc Hề dâng .
Yên Kiều ngăn cản : “Công tử đừng vội, hôm nay tại hạ đến đây là  một việc nhỏ,  xong sẽ rời .”
“Chuyện gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-do-nu-tuong/chuong-22-phu-do-nu-tuong.html.]
“Có  công tử từng xin Chủ công hỗ trợ  hộ tịch ? Hôm nay tại hạ đến đây là vì chuyện .” Nói xong,  lấy từ trong tay áo  một khối bạc giản* đưa tới, “Còn cần công tử  thông tin về ngày sinh, nguyên quán, tính danh, tên tự lên  nữa.”
* Bạc giản: tấm giản màu bạc.
Trong lòng Mặc Phi vui vẻ, rốt cuộc cũng  phù bài xác minh. Vì thế nàng tiếp nhận bạc giản : “Làm phiền Yên chủ quản.”
Nàng cầm bạc giản   bên án thư, nhấc bút lên   dừng . Mặc Phi giật , hiện tại là năm nào? Nhớ rõ lúc  theo lưu dân, nàng từng nhặt  một cái thẻ tre  đường, mặt  ghi là năm “Thượng Ninh”, nhưng đó là năm của Ngu Quốc, Vệ Tuyên từng , năm của Chiếu Quốc là “Khải Tuất”, nhưng mà     cách hiện tại bao nhiêu năm. Hiển nhiên vấn đề   thể trực tiếp hỏi , nếu  sẽ   ngờ vực vô căn cứ.
 , nàng từng  qua phù bài của Vệ Tuyên, mặt   là Khải Tuất năm thứ chín, năm nay   bốn mươi tuổi, như  bây giờ đại khái là Khải Tuất năm thứ bốn mươi chín, giảm  hai mươi bốn, nàng hẳn  thể  “Khải Tuất năm thứ hai mươi lăm.” Nói như , kỳ thực Vệ Tuyên vốn  là nhân tài Chiếu Quốc mới đúng chứ,   chạy nạn từ Ngu quốc sang nhỉ?
Ý nghĩ   lóe lên thì tự động bỏ qua một bên, Mặc Phi hạ bút  tên  “Phù Đồ”, tự… nàng   nên  tên tự là gì? Nàng suy nghĩ   xuống hai chữ “Mặc Tử”, tiếp theo  đến nguyên quán…
Mặc Phi nhíu nhíu mày, ngừng bút : “Yên chủ quản, tại hạ từ nhỏ    nơi ở cố định, nguyên quán khó tìm,  thể   ở đây ?”
Yên Kiều : “Vậy thì công tử  cần ! Nếu công tử thường xuyên  , tại hạ sẽ giúp công tử sắp xếp một quê quán mới.”
“Đa tạ.” Mặc Phi  lên đưa bạc giản   xong cho .
Yên Kiều nhận lấy bạc giản  ,  : “Công tử năm nay hai mươi tuổi, quả nhiên là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”
Hai mươi? Trong lòng Mặc Phi  ngừng ,  cách khác, hiện nay là Khải Tuất năm thứ bốn mươi lăm, mà kỳ thực Vệ Tuyên mới chỉ  ba mươi sáu tuổi, thực sự là  thành “Thục”…
Sau khi sự tình  thành, Yên Kiều chuẩn  cáo từ rời , Mặc Phi gọi  : “Yên chủ quản, xin chờ một chút.”
“Không  công tử còn  phân phó gì?”
“Tại hạ  mượn ít sách,   trong phủ  thư các ?”
“Thì  là thế.” Yên Kiều  , , “Trong phủ quả thực  một thư các, nhưng mà   chìa khóa mới  thể  . Cái chìa khóa  ở trong tay thực khách Lô Ngôn, bình thường, các thực khách  mượn thư sách  tài liệu đều  tìm . Ở đây công tử là khách khanh,    tư cách tự do   thư các, cho nên, cái chuôi chìa khóa  sẽ giao cho công tử .”