Bởi vì  đợi đến khi quả thủy mộc châu chín, Mặc Phi ở tạm tại nhà của Nhân Đan ba ngày, ban ngày thì cùng lao động với thôn dân, hoặc là lên núi hái rau, quả dại, hoặc là   rừng săn bắn, hoặc là xuống sông bắt cá, hoặc   các thôn cô kéo sợi đay…
Khoảng thời gian  đại khái chính là  thời gian sống nhàn nhã nhất của Mặc Phi, mặc dù nghèo khó, nhưng  chẳng  phiền não về triều đình, chẳng  lo lắng về chiến tranh. Thôn dân nhiệt tình thuần phác,  tranh với đời, đối đãi với Mặc Phi giống hệt như với   của . Bỏ  quần áo hoa lệ, mặc  áo gai thô sơ, nhàn hạ  thôn dân cao giọng hát, ngắm  cảnh  núi non, uống nước thanh tuyền ngọt lành, thong dong tự tại.
 mà Mặc Phi , bản   thể vĩnh viễn sinh sống ở nơi , đáy lòng vẫn luôn  một sự việc  thể bỏ xuống ,  lẽ đến một lúc mệt mỏi nào đó, nàng sẽ  trở  nơi đây, lấy sơn  bạn, ẩn cư cả đời.
“Tiểu ca, hạt giống   thu thập xong .” Nhân Đan đưa cho Mặc Phi một túi hạt giống.
Mặc Phi cẩn thận cất túi hạt giống nặng chừng hơn một cân   trong túi, tuy rằng  lượng  nhiều, nhưng   ý nghĩa vô cùng lớn.
“Đa tạ đại ca chiếu cố mấy ngày nay,  thật sự   gì  thể hồi báo .” Theo Mặc Phi, đối với  Mộc thôn mà , ngoại trừ tiền tài, mà cho dù là tiền tài và những đồ vật quý giá  đời, ngược  cũng chỉ là những tục vật  cũng  mà   cũng  .
“Tiểu ca  gì ?” Nhân Đan vội vàng xua tay , “  đến chuyện  là ân nhân của , nhóm thôn dân cũng đều  thích  nữa.”
Trong  thời gian , cũng   Mặc Phi  hề bỏ chút công sức nào, ngoại trừ lao động cùng thôn dân , mỗi khi mặt trời xuống núi, nàng còn  thể tranh thủ thời gian dạy mấy đứa bé trong thôn tập , đương nhiên, cũng chỉ là dạy bọn chúng  tên của  và một  từ ngữ thường dùng hàng ngày mà thôi, còn chủ yếu là dạy bọn họ võ nghệ và chơi cờ.
Được sự đồng ý của Trạm Nghệ, Mặc Phi truyền một phần võ nghệ cho mấy đứa bé , nếu như bọn chúng  thể kiên trì luyện tập hàng ngày, nhất định tương lai  thể trở thành cao thủ  thua gì Trạm Nghệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-do-nu-tuong/chuong-226-phu-do-nu-tuong.html.]
Đại khái thì đây cũng là việc duy nhất mà Mặc Phi  thể  cho những thôn dân đáng yêu .
Rốt cuộc ngày rời  cũng đến, nhóm thôn dân tặng cho Mặc Phi  nhiều đồ ăn, nếu    từ chối hơn phân nửa, phỏng chừng nàng sẽ   nổi .
Tạm biệt Mộc thôn, Mặc Phi tiếp tục  về phía đông. Nghe Nhân Đan , cách Mộc thôn hơn mười dặm còn  mấy cái thôn nữa, còn  về phía đông ba, bốn mươi dặm chính là trấn Đông Cao, bình thường thôn dân  thể đổi những vật dụng hàng ngày ở đó. Mặc Phi   rốt cuộc nơi  hẻo lánh như thế nào, mà thậm chí ngay cả tiền tệ của Chiếu Quốc cũng  thể nào lưu thông , phần lớn những  ở đây vẫn còn sử dụng cách thức trao đổi vật phẩm.
Nhìn dãy núi chập chùng ở phía đông, Mặc Phi thầm nghĩ, mười dặm đường  xa lắm, nếu mà  nhanh, ngày mai là  thể đến.
Có điều,  nhanh chóng Mặc Phi  phát hiện   tính toán sai , tuy rằng chỉ  hơn mười dặm, nhưng núi cao nước sâu,    một con đường thẳng,  đạt  mục đích … Một chữ, khó!
Đi tới ngày thứ ba, đế giày của Mặc Phi   mài thủng, ngón chân cũng lộ  khỏi mũi giày. Đến khi mà rốt cuộc cũng tới  thôn xóm, đôi giày  chính thức cáo biệt với nàng, nàng  chân trần mà  thôn.
Thôn  thiếu một phần nhàn tĩnh, hơn một phần hỗn loạn so với Mộc thôn. Thôn dân cũng vẫn thuần phác,  bởi vì Mặc Phi là  từ ngoài đến mà biểu hiện  vẻ đối địch,  thể   nơi   từng xảy  chiến tranh. Đồi núi nơi đây vô cùng trùng điệp, sườn núi cao và dốc, sông ngòi sâu thẳm, nước sông ở  chân núi  nhiều, ruộng bậc thang của thôn dân gieo trồng theo đường núi,  thuận tiện cho việc tưới tiêu,  lẽ sản lượng cũng  cao. Mà quả thủy mộc châu cũng chỉ  ít  gieo trồng.
Mặc Phi   thôn trưởng mời, tới ở nhờ nhà của ông. Đây là một ông lão hòa ái   , thỉnh thoảng  hỏi về thời cuộc bên ngoài, đến khi   các quốc gia đang rơi  chiến loạn, ông lão cảm thấy may mắn vì nhóm thôn dân  thể an phận ở một nơi. Sau đó ông  kể cho Mặc Phi  nhiều chuyện của thôn làng, từ việc nhỏ là gà mái đẻ trứng, đến việc lớn là thu hoạch lương thực… Đại khái, chuyện lớn nhất trong thôn chính là chuyện thu hoạch mùa vụ , ừm,  lẽ còn  việc nhà ai cưới gả sinh con nữa…
Mê Truyện Dịch
Trong lúc Mặc Phi tĩnh dưỡng ở thôn , thu hoạch lớn nhất chính là học  cách bện giày rơm, vật liệu  giày rơm  thể lấy ngay tại chỗ,  thể nghi ngờ chính là lựa chọn  nhất cho việc lặn lội đường xa của nàng bây giờ.