Mười tên? Rõ ràng hôm qua chỉ  năm   trộm, thế mà đám khốn kiếp    khống lên, đáng hận là ngay lời bác bỏ cũng  cách nào  . Sắc mặt Khảm Lạc trưởng lão trắng bệch, : “Sao đại nhân   những điều ? Rốt cuộc thì mấy tên trộm  là  phương nào, bản tộc   ,   thể giao   đây?”
“Đừng  giả ngu!” Hồ Nhiêm  chút khách khí , “Trừ bọn ngươi , còn  ai dám  ruộng muối mà ăn trộm?”
“Đại nhân,  chứng cớ gì chứng minh  của chúng   ?”
“ ,  chứng cớ   chúng  giao ,  phần quá qua loa đại khái .”
“Sao tộc nhân của chúng   thể  ăn trộm , đại nhân đừng xử oan cho chúng .”
Người xung quanh bắt đầu ầm ĩ ngươi một câu  một lời.
“Câm mồm!” Hồ Nhiêm tức giận quát một tiếng, “Các ngươi dám  bản đại nhân xử oan cho các ngươi? Hừ, bản đại nhân cho các ngươi hai lựa chọn.”
“Lựa chọn gì?” Khảm Lạc trưởng lão vội hỏi.
“Một, giao  mười tên trộm , việc  sẽ dừng ở đây; hai, phái  nhận khảo nghiệm con đường lửa, một khi vượt qua, sẽ đại biểu cho việc trời cao chứng thực sự trong sạch của các ngươi, tộc Liệt Ưng  sẽ  truy cứu nữa.”
Khảm Lạc trưởng lão và   đều biến sắc.
Mấy  Mặc Phi trong đám  cũng tỏ vẻ nghi hoặc, con đường lửa là cái gì?
Khảm Lạc trưởng lão lớn tiếng cầu xin: “Đại nhân, xin hãy khai ân! Quả thực tên trộm     của tộc  mà!”
“Điều   mặc kệ,  cho các ngươi thời gian hai ngày, hai ngày  đến Luyện đài công bố lựa chọn của các ngươi.”
Nói xong,  đợi những  còn  phản ứng  mang kị binh rời .
Người của tộc Liệt Ưng  ,  bộ bộ tộc Uyển Chi đều chìm trong áp lực đau khổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-do-nu-tuong/chuong-253-phu-do-nu-tuong.html.]
Mặc Phi  tới bên cạnh Khảm Lạc trưởng lão, nhỏ giọng hỏi: “Trưởng lão, con đường lửa  là cái gì?”
Khảm Lạc trưởng lão thở dài: “Đó là một đoạn đường dài ba mươi thước treo  , hai bên là xích sắt, ở giữa đóng một loạt bàn chông dựng , mà phía  con đường còn đồng thời đốt lửa nung nóng, một khi    đó, chẳng những  nén nhịn cảm giác thiêu bỏng thống khổ, mà còn  chịu đựng cảm giác đau đớn nạo xương.”
Đám  Mặc Phi đều hít  một ngụm khí lạnh, đây đúng là một loại khổ hình tàn nhẫn!
Khảm Lạc trưởng lão  khổ : “Có lẽ  kiếp của tộc   định . Từ khi tộc Liệt Ưng sáng lập tới nay,  từng   nào thành công vượt qua con đường lửa. Bọn họ lợi dụng phương pháp  để sát hại vô   phản kháng, một khi khảo nghiệm thất bại, chúng  sẽ  gánh vác tất cả tội , chịu đựng trừng phạt,   phép oán hận.”
Mặc Phi nhíu mày, đang định  thêm, chợt  thấy trong lều trại truyền đến vài tiếng rống giận dữ,  đó mấy thanh niên chạy , vọt tới   Khảm Lạc trưởng lão : “Trưởng lão,  nào    chịu, chúng   nhận tội.”
Khảm Lạc trưởng lão lắc đầu, yếu ớt : “Các ngươi ? Các ngươi đều là tương lai của tộc ,   thể để các ngươi  chịu chết? Đám ác tặc  khai man con  mười , còn  chúng  hy sinh năm  vô tội?”
Mấy thanh niên đều  khỏi  lóc, Tang Mộc quỳ xuống, : “Xin , là sự lỗ mãng của chúng   hại  trong tộc.”
“Giờ  những điều  cũng chẳng tác dụng gì, các ngươi cũng là vì tộc nhân mới dấn   nguy hiểm. Quay về , chuyện  cứ giao cho chúng  xử lý, các ngươi lằng nhằng nữa sẽ càng thêm chuyện.” Khảm Lạc trưởng lão giống như lập tức già  hơn mười tuổi, khuôn mặt vốn đầy nếp nhăn càng lộ thêm vẻ già nua.
“Tiên sinh, ngài  biện pháp nào  ?” Bảo Tôn nhỏ giọng hỏi.
Mặc Phi lắc đầu: “Việc  khác với tình huống của trấn Đông Cao, năm tên thủ lĩnh nơi đó chỉ  thể xem như thổ phỉ. Mà nhân  của tộc Liệt Ưng  đông, huấn luyện nghiêm chỉnh, vùng doanh địa bằng phẳng,  che chắn,  lợi dụng địa hình đánh lén cũng  . Thanh niên trai tráng trong bộ tộc tuy rằng  ít, nhưng khuyết thiếu sự huấn luyện và điều phối thống nhất,    trang  tinh xảo, chiến đấu với tộc Liệt Ưng,   phần thắng.”
“Như  chỉ  thể chọn cách thứ nhất ư?” Bảo Tôn thở dài, “Chọn cái nào cũng đều là c.h.ế.t mà!”
Mặc Phi  về phương hướng Khảm Lạc trưởng lão rời , thản nhiên : “Yên lặng xem xét ! Có thể , mấy bộ tộc  là vì chúng  đến mới xảy  chuyện, nếu  thể giúp  một tay,  lẽ  cũng an tâm hơn đôi chút.”
Ban đêm, mấy vị thủ lĩnh bàn bạc đối sách trong lều trại của Khảm Lạc trưởng lão, hồi lâu vẫn  hề nghỉ ngơi.
Ngày hôm , Khảm Lạc trưởng lão y phục sạch sẽ xuất hiện  mặt  ,  mặt mang theo nụ  nhàn nhạt.
Mặc Phi kỳ quái hỏi: “Trưởng lão, đêm qua mấy   nghĩ  đối sách ?”
Mê Truyện Dịch