Điều đáng mừng duy nhất là Vu Việt đang giao chiến ở Cảnh Quốc, cho dù  phái  tới tìm Phù Đồ thì cùng lắm cũng chỉ  mấy chục đến hơn trăm  mà thôi,  con tin trong tay, đối phó những   quá ư dễ dàng. Về phần tình hình tương lai phát triển như thế nào thì cũng là chuyện của  khi đại chiến Cảnh Quốc và Khánh Quốc   chấm dứt.
Tộc Liệt Ưng    đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Phù Đồ đối với Vu Việt, bọn họ tuyệt đối  ngờ  rằng Vu Việt   thể đích   tới nơi đây. Vào ngày thứ mười Mặc Phi  giam lỏng, một đội ba mươi kỵ binh  xuất hiện ở ranh giới thảo nguyên.
Sau khi   tin tức của Phù Đồ, Vu Việt thần tốc ngày đêm, tiêu tốn thời gian mấy tháng, cuối cùng  tới  Tây Cổ Quan. Sau khi tới Vu Việt mới chính thức hiểu  sự ảnh hưởng vô cùng to lớn của Phù Đồ ở Man vực. Bọn họ cực kì tôn sùng Phù Đồ, từ khi “Hắn” cứu giúp   trong bộ tộc,  quản cực hình của chông nhọn và thiêu nóng mà vượt qua con đường lửa  ai  thể vượt nổi , nhân ái, trí tuệ, dũng cảm của Phù Đồ gần như   thần thánh hóa,  nhiều   vì thế mà nối gót theo đức hạnh của Phù Đồ, bắt đầu  ý niệm khổ hành ngàn dặm.
Tuy nhiên tin tức Phù Đồ vô tội  tộc Liệt Ưng giam lỏng cũng  truyền  khỏi Tây Cổ Quan. Bọn họ lửa giận ngập trời, nhanh chóng  tới.
Đương nhiên khi Vu Việt    chuyện , mặc dù trong lòng  lo lắng vạn phần nhưng  đánh mất bình tĩnh, bí mật gặp mặt tướng thủ thành của Tây Cổ Quan, triệu tập hơn một nghìn , nơi đây cũng   là cửa quan quan trọng,  ít quân phòng thủ, sức chiến đấu cũng  mạnh, cường binh thực sự là ở Chiếu Nguyệt Quan cách Tây Cổ Quan hơn một trăm dặm,  điều binh từ nơi , thứ nhất là sẽ chậm trễ thời gian, thứ hai là sẽ đánh rắn động cỏ.
Vào lúc  triệu tập  hơn một nghìn , Vu Việt  lệnh cho đội quân chia  thành từng tốp nhỏ, tất cả mặc trang phục cải trang, hoặc là đóng giả thương đội, hoặc là đóng giả võ giả đánh thuê, hoặc là đóng giả dân chúng bình thường,  lượt tiến  thảo nguyên.
Trong  thời gian    nhiều  lạ  tới thảo nguyên, chỉ cần    lượng đông đảo thì tộc Liệt Ưng cũng  sẽ xuất động tùy tiện, cùng lắm là đề cao cảnh giác.
“Chủ nhân, tộc Uyển Chi đến.” Một  mặc trang phục võ giả nhỏ giọng  với Vu Việt.
Vu Việt gật đầu nhảy xuống ngựa, chậm rãi  tới bên . Chuyến   bọn họ vốn  bốn mươi, năm mươi , ngoại trừ những  thực sự thuộc thương đội  thì nhóm hơn mười  Vu Việt sẽ giữ chức vụ hộ vệ cho  . Sau khi đạt  mục đích thì mỗi  sẽ  một phương.
Mê Truyện Dịch
Sự xuất hiện của đám  Vu Việt vẫn  khiến cho  trong tộc Uyển Chi kinh ngạc, bởi vì trong  thời gian  thường xuyên   lạ đến đây, để tiếp đãi những  từ bên ngoài đến  bộ lạc còn chuẩn  thêm  ít lều trại, mảnh đất vốn vắng vẻ  náo nhiệt hơn    nhiều.
Vu Việt    bên trong  đánh giá bốn phía, đột nhiên bước chân của   ngừng , ánh mắt sắc bén  về một phương hướng khác.
Nơi đó  hơn mười  đang  hoặc là đang , trong đó một  đưa lưng về phía Vu Việt, dáng  cao gầy, mặc trang phục của dân bản địa, những tên  đều là  bình thường, kẻ thực sự khiến cho Vu Việt chú ý là  đang cầm trong tay một chiếc quạt xếp.
Từ khi Phù Đồ chế tạo  chiếc quạt xếp đầu tiên thì thứ đồ   trở nên thịnh hành trong sĩ tộc, nhưng tạm thời cũng chỉ giới hạn bên trong Khánh Quốc. Như thế xem , cho dù  nọ   là  Khánh Quốc thì cũng  tới từ Khánh Quốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-do-nu-tuong/chuong-263-phu-do-nu-tuong.html.]
Khoảng cách càng gần, ánh mắt của Vu Việt ngày càng lạnh.
Có vẻ như  nọ cũng phát hiện , chậm rãi xoay , rõ ràng chính là Tê Túc.
Hai nam nhân đối diện một lúc lâu.
Vu Việt  lạnh : “Ngươi vẫn còn dám xuất hiện ở  mặt  .”
Tê Túc cũng  : “Tôn hạ,  lâu  gặp.”
“Đừng nhiều lời, rút vũ khí của ngươi  .” Vu Việt nắm chặt chuôi đao bên hông, lạnh lùng  thẳng.
Tê Túc chắp hai tay  lưng, vẻ mặt tỉnh bơ : “Tôn hạ thực sự  động thủ ? Rốt cuộc thì ngài và  cùng tới đây là vì chuyện gì?”
Vu Việt hờ hững : “Giết ngươi cũng  ảnh hưởng đến việc cứu  của .”
“Phải ?” Tê Túc  , “Xem  ngài vẫn còn  .”
“Chưa  cái gì?”
“Tộc Liệt Ưng bắt giữ Phù Đồ  chính là kẻ thù của tôn hạ, ngài  chắc là  bại lộ vị trí của  ?”
“Kẻ thù của ?”
“Có lẽ tôn hạ  từng  đến tộc Liệt Ưng, nhưng Du tộc thì chắc là  xa lạ chứ.”