Mặc Phi  thấy    cho những  đó  bao nhiêu, ít nhất cũng  quý giá bằng tính mạng,  mà những  đó  dùng sinh mệnh để báo đáp,  hề do dự. Đây là trách nhiệm, cũng là một loại ràng buộc.
Mặc Phi  những  sống sót cần thận di chuyển thi thể, đưa họ tập trung cùng một nơi, lấy củi  nệm, lấy lá  chăn, hỏa táng – đây là tập tục của bộ tộc thảo nguyên, hỏa táng cho  chết, cầu mong cho tất cả những  c.h.ế.t sẽ   một cuộc sống   trong kiếp .
Ánh tà dương như máu, gió lạnh thổi mùi tanh.
Đi tới thời đại , Mặc Phi  chứng kiến  nhiều c.h.ế.t chóc. Chiến tranh, bệnh tật, tàn sát… Đáng sợ ? Đáng sợ, nhưng  quá đáng buồn. Bọn họ  gánh chịu những khổ đau của bước tiến lịch sử, vùng khỏi những kẻ giẫm đạp lên danh dự của bản , truy tìm sự giải thoát trong m.ô.n.g lung hỗn độn. Ôi, Mặc Phi cảm thấy   phần giống với những nhà tư tưởng .
Mê Truyện Dịch
Nàng   tấm nệm mềm,  Bảo Tôn chữa trị cho những   thương,  Dư Sơ, đám  Cô Hạc,   Vu Việt và Tê Túc đang  gì đó với thuộc hạ ở xa xa, cuối cùng ánh mắt dừng về phía t.h.i t.h.ể  sắp xếp ngay ngắn của những   chết.
Ngọn lửa nổi lên, hừng hực trong ánh chiều tà, lộ  vẻ bi thương vô tận.
Toàn bộ   xung quanh Mặc Phi đều quỳ xuống, lẩm nhẩm cầu nguyện, dập đầu  ngọn lửa với vẻ mặt thành kính.
Trong chốc lát,  bộ thảo nguyên bao la đều trở nên an tĩnh, chỉ còn những tiếng niệm tụng  rõ ràng.
【 Tất cả các pháp hữu vi. Như cơn mộng, như ảo ảnh, như bọt nước, như bóng. Như sương mai, như ánh chớp. Nên  nhận chúng như thế*. 】Trong đầu Mặc Phi bỗng vang lên một giọng  nghiêm nghị,  đó giọng   bắt đầu niệm Kinh Ðịa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện: 【… Đó là vầng mây sáng Ðại Viên Mãn, vầng mây sáng Ðại Từ Bi, vầng mây sáng Ðại Trí Huệ, vầng mây sáng Ðại Bát Nhã… Ông xem hết thảy chư Phật, Bồ Tát và thiên long quỷ thần ở thế giới  và thế giới khác… thí dụ như trong tam thiên đại thiên thế giới hết thảy cây, cỏ, lùm, rừng, lúa, đay, trúc, lau, núi, đá, hạt bụi, mỗi vật tính thành một , mỗi  là một sông Hằng,  cát trong mỗi sông Hằng cứ một hạt cát là một thế giới, trong mỗi thế giới tính mỗi hạt bụi là một kiếp,  bụi tích chứa trong mỗi kiếp đều tính thành kiếp**… 】
* Đoạn  trích trong Kim cương kinh. (Nguồn: Đây).
** Đoạn  trích trong Kinh Địa Tạng, quyển thượng. (Nguồn:Đây).
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-do-nu-tuong/chuong-268-phu-do-nu-tuong.html.]
Ánh mắt Mặc Phi dần dần mơ hồ,  bộ cảnh vật và chuyển động của những  xung quanh tựa như tiêu biến hết, trong đầu chỉ còn vọng  tiếng niệm tụng và luồng sáng dâng lên từ những   mất.
Lúc ,  ai phát hiện  Mặc Phi  nhắm hai mắt  từ khi nào, bất động giống như nhà sư  thiền.
Không  thời gian trôi qua,    gian tồn tại, Mặc Phi tựa như lơ lửng giữa  trung, cảnh vật  mắt từ từ  đổi, một câu chuyện hiện lên  mắt giống như một màn chiếu.
Cách đây  lâu, khi mà đất trời vẫn còn  vây trong hỗn độn,  đỉnh núi  một tảng đá đen bình thường, ngoại trừ to lớn và xù xì thì nó   một chút đặc biệt. Thế nhưng đất chuyển núi nghiêng, đêm ngày hấp thu linh khí của trời đất, mưa gọt gió mài, dần dần trở nên tinh khiết.
Trăm ngàn năm qua  như thế,  nguyên thủy bắt đầu xuất hiện, ngay  khi học  ngôn ngữ, chữ  thì bọn họ   tín ngưỡng. Trải qua trăm ngàn năm mài dũa, tảng đá đen   hình dạng giống như một  khổng lồ  xếp bằng,   nguyên thủy tôn là Sơn Thần, trải qua thờ phụng cúng tế tháng ngày. Một nhóm  mất , một nhóm  xuất hiện, lặp  lặp  như thế, tín ngưỡng  bao giờ  gián đoạn.
Cuối cùng, tín ngưỡng mạnh mẽ và chất phác của    khiến cho tảng đá  khai sinh. Bên trong lòng đá đen dần dần hình thành Tâm ngọc, tập hợp của linh khí đất trời và lòng tín ngưỡng thành kính.
Tâm ngọc  đời, đất trời biến đổi, thời  xoay vần.
Tảng đá đen vỡ tan, theo thời  hỗn loạn, Tâm ngọc tiến  một  gian khác, là thời Đông Hán của Trung Quốc.
Lúc  Phật giáo  mới truyền , một  nhà sư ở Tây Vực tới Trung Quốc truyền bá phật pháp, Tâm ngọc  một vị cao tăng đắc đạo trong đó nhặt . Cao tăng cảm thấy trong Tâm ngọc  ẩn chứa linh khí, bèn điêu khắc nó thành một miếng Ngọc Phù, sử dụng chữ cổ khắc tên “Phù Đồ”.
Đặt trong một ngôi chùa mới xây, ngày ngày tụng kinh thờ cúng.
Đông Hán rối loạn bất yên, quốc gia điêu tàn, ngôi chùa đơn sơ của vị cao tăng   như thuyền nhỏ giữa sóng lớn, mặc dù chấp chới lênh đênh, thế nhưng  hề  lật, hơn nữa còn ngày một hưng thịnh nhờ sức mạnh của Ngọc Phù.