Khảm Lạc trưởng lão cung kính : “Hành giả đại nhân  cứu rỗi cho vong hồn, khiến cho bọn họ  yên nghỉ, xin hãy nhận một lạy  của chúng .”
“Bọn họ đều là những dũng sĩ đấu tranh cho quê hương, chắc hẳn sẽ  yên nghỉ, còn tấm lòng thành của các vị đây,   là công lao của Phù Đồ.” Siêu độ cho những   khuất là Ngọc Phù, còn bản  cùng lắm chỉ là một  đưa sang sông.
Mọi   xong  chắp tay liên tục,  nhắc đến chuyện   nữa.
Khảm Lạc trưởng lão dẫn    dậy, tiến lên phía  mấy bước, hành lễ : “Đại nhân, chúng   một chuyện  cầu.”
“Mời .”
“Vào thời điểm  lúc hành động, mười lăm bộ tộc thảo nguyên chúng   quyết định, bất kể kết quả như thế nào cũng đều hi vọng  thể trở thành con dân của Chiếu Quốc, vĩnh viễn phụng sự cho Chiếu Vương.”
Mặc Phi cũng  bất ngờ, từ lúc Vu Việt quyết định tiêu diệt tộc Liệt Ưng, vùng thảo nguyên  nhất định sẽ  trong lòng bàn tay của , chẳng qua  ngờ những  trong bộ tộc  nguyện ý trung thành.
Khảm Lạc trưởng lão  : “Chúng  tin tưởng, Chiếu Vương  thể  hành giả đại nhân phụ tá thì tất sẽ là một vị minh quân. Có ngài thống lĩnh, thảo nguyên nhất định sẽ phát triển huy hoàng. Đây là thỉnh nguyện đồng lòng của mười lăm bộ tộc chúng , mong đại nhân thành .”
Mặc Phi  về phía Vu Việt,   gật đầu với nàng.
“Binh sĩ trong bộ tộc đều là dũng sĩ,  thể  chư vị quy thuận chính là may mắn của Chiếu Quốc.” Mặc Phi chậm rãi , “Có điều, thỉnh nguyện của chư vị  thể do tại hạ thành , vị bên cạnh tại hạ đây chính là   đầu của Chiếu Quốc.”
Mọi  trong bộ tộc   đều khiếp sợ. Mặc dù bọn họ   phận của Vu Việt hẳn  tôn quý, thế nhưng    là tôn quý đến thế . Sự dũng mãnh của Vu Việt    quá rõ, là   vũ dũng mà nam nhi thảo nguyên bội phục vô cùng, vương giả  mắt khiến cho bọn họ  khất phục triệt để.
Vu Việt : “Chiếu Quốc tiếp nhận sự quy thuận của các ngươi, từ nay trở , mảnh đất thảo nguyên  sẽ  Chiếu Quốc che chở, đoàn kết một lòng, cùng sẻ chia vinh nhục.”
“Đoàn kết một lòng, cùng sẻ chia vinh nhục.” Mấy nghìn  hoan hô đồng thanh, tiếng hô vang dội thảo nguyên rộng lớn.
Vu Việt  Phù Đồ  bên cạnh, tựa như  một ngọn lửa thiêu đốt ở trong lòng. Người  mắt thực sự  mang đến cho  quá nhiều kinh hỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-do-nu-tuong/chuong-271-phu-do-nu-tuong.html.]
So sánh với sự vui mừng của đám  Vu Việt, sắc mặt của Tê Túc   phức tạp,   khuôn mặt nghiêng của Phù Đồ, ngón tay  giật giật, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.
Mê Truyện Dịch
Ngay từ đầu  sai lầm,   bản  còn  phần thắng? Thế nhưng cứ buông tha như  thì    .
Đây là. Một nhóm   tới, bọn họ quỳ một gối về phía Mặc Phi và Vu Việt.
Một  trong đó : “Chúng  đến từ Man vực, bắt đầu từ khoảnh khắc   khỏi dãy núi , chúng   quyết định  theo hành giả đại nhân, cho dù chỉ  một  hầu nhỏ bé cũng  hối hận.”
“Hóa    chính là dũng sĩ đến từ Man vực, tại đây, Phù Đồ  đa tạ chư vị   quản ngại khó khăn, vượt núi băng rừng tới cứu viện, Phù Đồ hổ thẹn  hại  nhiều   hi sinh  đất khách quê .”
“Đại nhân  cần  áy náy, những điều đại nhân  cho chúng   đủ để chúng  cam tâm tình nguyện hi sinh .”
“ , ôn dịch của thôn  cũng do đại nhân và Bảo Tôn đại nhân chữa trị.”
“Còn vụ thôn làng  sụt lở, mấy vị hành giả đại nhân  tốn công một ngày một đêm, đào chúng  thoát khỏi bùn đất, tuy rằng chỉ còn sống sót mấy chục , nhưng ân nghĩa  trọn đời ghi tạc.”
“… Khi xa nhà  vô ý rơi xuống sườn núi, ngã gãy chân, đang lúc  chờ c.h.ế.t đói thì may mắn gặp  đại nhân và Bảo Tôn đại phu cứu trị,    ngại cực khổ, đưa  về gia hương cách mấy trăm dặm…”
“Còn …”
Mọi  tường tận từng ân từng nghĩa,  khuôn mặt  khỏi lộ  vẻ xúc động.
Rất nhiều chuyện ngay bản  Mặc Phi cũng  còn nhớ rõ,  thể ngờ rằng chỉ mới một năm ngắn ngủi mà     nhiều chuyện đến thế ,  vài chuyện nàng chỉ xem là chuyện nhỏ, nhưng  sự tích lũy,  bỗng chốc  nhận  sự báo đáp rộng dày. Tình cảm tri ân  ngàn vàng khó đổi, nàng     đủ tư cách để nhận lấy những điều đó  .
“Đại nhân, xin hãy thu nhận chúng !” Nam tử  chuyện đầu tiên  : “Mặc dù chúng   tầm thường, nhưng  chịu  khổ nhọc,  theo  tùy tùng,  oán  hối.”
Mặc Phi : “Mọi   quyết tâm ? Đi theo  chẳng những    quyền tài, hơn nữa còn  thể mất mạng.”