“Làm  ?” Mặc Phi vuốt lông mao của “Hà Ngọc”, tùy ý hỏi.
Mộc Hề nhỏ giọng : “Vừa  chủ nhân  phái  tới hỏi vài .”
Mặc Phi hỏi: “Có  chuyện gì ?”
“Chuyện thì  , chỉ hỏi ngài  trở về .”
“Có     gặp Chủ công ?”
“Không ạ.”
“Ừm.” Mặc Phi vỗ vỗ đầu “Hà Ngọc”,  đó xoay   về chỗ ở của , “Nếu   gì thì mặc kệ. Ta  đói bụng, Mộc Hề, ngươi  chuẩn  đồ ăn cho .”
Mộc Hề “Dạ” một tiếng  chậm chạp rời .
Mặc Phi    xoa bóp bả vai  đau nhức của , tuy  là cưỡi ngựa  thoải mái, thế nhưng  thể   rèn luyện ắt sẽ  chịu tội.
Nàng bước  lơ đãng, đột nhiên  đụng  một  ở ngã rẽ.
Mặc Phi lùi về phía  vài bước,   vững   : “Xin .”
Đối phương  như  to sức lớn, thế nhưng cũng  đụng lui  vài bước.
“Ngươi   mắt ?” Giọng điệu của  nọ   ý  , “Đi kiểu gì đấy?”
Mặc Phi  nhíu mày,  mắt là một văn sĩ trung niên hơn bốn mươi tuổi, ngũ quan coi như đoan chính, thế nhưng ánh mắt  đục ngầu, y phục xốc xếch,   còn tỏa  mùi rượu nồng nặc.
Thì  là một con sâu rượu. Mặc Phi   so đo cùng , nghiêng  định vòng qua  mà rời .
Ai ngờ  nọ  đột ngột túm cánh tay của nàng, ác khẩu : “Ngươi đụng  bản đại nhân mà giám  như thế hả?”
Mặc Phi giãy dụa tay  thoát ,  ngờ tuy đối phương say xỉn như chết, thế nhưng sức lực thì  lớn vô cùng, lôi kéo khiến nàng phát đau.
“Buông tay ! Ngươi quá vô lễ!” Mặc Phi lạnh giọng khiển trách.
“Ha ha,  vô lễ?” Người nọ  to, “Ngươi   bản đại nhân là ai ? Bản đại nhân là nhất đẳng thực khách của Nhung Trăn vương, ngươi đắc tội  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-do-nu-tuong/chuong-41-phu-do-nu-tuong.html.]
Mặc Phi  lạnh trong lòng, cũng chỉ là một thực khách mà khẩu khí  lớn đến thế? Vậy mà Vu Việt vẫn còn giữ  loại  như  ?
“Ta lặp   nữa, buông tay !”
Nam nhân chẳng những  buông, ngược  còn nắm c.h.ặ.t t.a.y Mặc Phi hơn, đồng thời còn  nàng càn rỡ mà đánh giá,  đó lộ  một nụ  quái dị  mặt: “Ngươi là gia nô mới tới hả? Dáng dấp quả là  tệ, tối nay  phòng của bản đại nhân, cố mà phục vụ bản đại nhân cho nhiệt tình.”
“Ngươi!” Người ,  thì như  phong phạm  quy củ, thế nhưng cũng chỉ là một kẻ lòng  bỉ ổi đê hèn. Tuy thời đại   thịnh hành về nam phong nhưng vẫn  nhiều văn nhân lên án và khinh bỉ, chỉ  võ giả mới  thể bất chấp điều cấm mà .
“Buông tay!” Mặc Phi nhẫn nhịn cơn tức giận, gắng sức  thoát khỏi gông cùm của đối phương.
Ai ngờ     đằng chân lân đằng đầu, kéo tay Mặc Phi để sát  cái mũi của , vẻ mặt  hèn hạ: “Làn da  quá.”
Lần đầu tiên Mặc Phi tức giận như , tuy rằng vẻ mặt vẫn bình thản   như một, thế nhưng trong mắt  lóe lên lửa giận, ngừng động tác giãy dụa, nàng lạnh lùng : “Tốt nhất ngươi nên buông tay , bằng  thì tự gánh lấy hậu quả.”
“Ha ha,    xem xem ngươi định khiến  tự gánh lấy hậu quả như thế nào! Đi, bây giờ thì trở về cùng bản đại nhân!”
“Ngươi xác định?” Mặc Phi  tên nam nhân  uống say  lộ  bộ mặt thực , tức giận bắt đầu tự hỏi nên xử lý   . Phải  rằng địa vị của thực khách thấp hơn khách khanh, lấy hạ phạm thượng,  thể thiếu  roi đòn, thậm chí nghiêm trọng hơn sẽ  đuổi khỏi phủ ngay tức khắc…
Ngay khi Mặc Phi đang vướng mắc với  nọ thì Vu Việt mang theo Yên Kiều  tới bên , đang chuẩn  rẽ  thư phòng, đột nhiên  thấy giọng  quen thuộc truyền tới từ bên : “Cho ngươi một cơ hội nữa, chỉ cần bây giờ ngươi buông tay,  sẽ bỏ qua cho ngươi.”
Giọng của một nam nhân  to: “Ngươi? Chỉ bằng một gia nô nhỏ bé như ngươi?”
“Ta là Phù Đồ, khách khanh của phủ Nhung Trăn.”
“Phù Đồ?” Người nọ  sửng sốt, như đang suy nghĩ xem “Phù Đồ” là  phương nào,  điều  một hồi    nhạo mấy tiếng, “Chưa từng  thấy!”
Mê Truyện Dịch
Mặc Phi ngây , là do   say xỉn hồ đồ,  là  thực sự   một chút danh khí? Không thể nào, dù gì thì mấy ngày  còn nổi bật một phen. Không  là  nọ  quan tâm đến tin tức chứ?
“Tiểu nô,  trở nên nổi bật chỉ cần theo bản đại nhân là  , bản đại nhân sẽ hết lòng yêu thương ngươi!”
“Đáng chết!” Giọng  lạnh như băng bỗng truyền đến.
Sau đó chỉ  thấy vài vệt trắng lóe lên, đao giơ lên c.h.é.m xuống, cánh tay vốn đang túm  Mặc Phi theo tiếng rời , m.á.u tươi ***** trong nháy mắt.
Mọi việc xảy  quá nhanh, Mặc Phi còn  kịp   động tác gì  thấy một cánh tay cụt đong đưa  tay của ,  đó cánh tay nàng chợt nhẹ , cánh tay cụt đó    khác lấy mất. Mà  văn sĩ trung niên  cũng bắt đầu phản ứng kịp, vẻ mặt ngây ngốc  cánh tay   thiếu mất một nửa của chính , cho đến tận lúc   vứt cánh tay  chặt đứt lên  ,  mới bừng tỉnh , phát  một tiếng hét thảm chói tai.