“Phù Đồ bái kiến Chủ công.” Mặc Phi hành lễ.
“Không cần đa lễ.” Vu Việt  “Hắn”, “Một tháng  gặp, bổn vương mong nhớ ngươi vô cùng.”
“Đa tạ Chủ công mong nhớ, Phù Đồ  dám nhận.” Mặc Phi thản nhiên : “May mắn   nhục mệnh, dâng ba lễ vật lên đúng hẹn.”
Lúc  ánh mắt của Vu Việt mới chuyển về phía  “Hắn” : “Thế thì Phù Đồ hãy cho bổn vương  mở rộng tầm mắt .”
Mặc Phi gật đầu đồng ý, xoay  lấy từ trong tay  hầu  bên  một chiếc khay,  với Vu Việt: “Đây là lễ vật đầu tiên, hương thơm tựa hoa lan, bề mặt như tuyết trắng,  thể kế nghiệp trăm năm, để  phúc cho hậu thế.”
Mọi  ồ lên, “Có thể kế nghiệp trăm năm, để  phúc cho hậu thế”, lời    thổi phồng lên chứ!
Vu Việt lập tức sai  trình khay lên, tấm vải  nhấc, một xấp những trang mỏng trắng như tuyết xuất hiện, nếu là  ở thế giới cũ của Mặc Phi thì sẽ lập tức nhận  vật  – chính là giấy.
Vu Việt cầm lên, cẩn thận xem từng tờ,  đó ánh sáng trong mắt chợt lóe, nhanh chóng cầm bút, chấm mực , một hàng chữ mạnh mẽ  lực hiện lên, vô cùng nổi bật  phông nền màu trắng.
Mọi  hai bên đều nghển cổ chăm chú, khi  thấy dòng chữ Vu Việt  đều  khỏi hô lên thành tiếng.
Vu Việt vội hỏi: “Đây là vật gì?”
“Thứ  gọi là ‘Giấy’, dùng để  lách, mỏng, nhẹ, mềm, dai, mịn, màu trắng,  tính thấm hút cao,   đổi hình, chống sâu mọt, bảo tồn lâu dài.”
Vu Việt thầm hít một , lấy kiến thức của   nhanh chóng  nghĩ tới ý nghĩa xuất hiện của thứ .
“Chủ công,  thể cho đám thuộc hạ  một chút ?” Bách Lý Mặc  nhịn  lên tiếng, những  còn  cũng đều phụ họa.
Vu Việt bèn phát cho mỗi  xem một tờ.
Thẩm Bạc sợ hãi : “Thứ  quả là đồ .”
Mạnh Tuyền hỏi: “Giá thành của vật  thế nào? Có khó chế tạo ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-do-nu-tuong/chuong-47-phu-do-nu-tuong.html.]
Hiển nhiên  hỏi  trọng điểm của vấn đề, những  còn  chăm chú lắng .
Mặc Phi trả lời: “Giá thành thấp hơn tơ lụa bảy, tám phần, chế tạo với  lượng lớn cũng  khó.” Trên thực tế Mặc Phi còn tạo  một loại giấy nhám, giá nguyên liệu  càng rẻ, chất lượng  bằng giấy  từ đàn hương, thích hợp dùng  giấy vệ sinh, cái  nàng sẽ  lấy  nữa.
Mê Truyện Dịch
Mặc Phi   xong, trong sảnh  vang lên nhiều tiếng hít . Phải  rằng nguyên nhân lớn vì  tri thức thời đại   truyền bá thuận lợi  là do thẻ tre cồng kềnh,  khi chỉ một công văn cũng  dùng đến một xe thẻ tre,  những tốn diện tích còn dễ  mốc meo, chỗ thiếu hụt hết sức rõ ràng.
Thế nhưng giấy    giống , tuy rằng chống  sâu mọt  thì  , nhưng tính chất nhẹ, mềm, mỏng, dễ dàng cho  lách và mang theo, đây là chuyện rõ ràng. Sự xuất hiện của thứ  đại biểu cho một thời đại mới của việc  sách  đến.
“Từ nay về , thẻ tre vô dụng .” Bách Lý Mặc cảm thán.
“Giá thành thấp như thế, đây là một con đường phát tài.” Sắc mặt Mạnh Tuyền,  phụ trách tài vụ  vui mừng.
Sau đó Bách Lý Mặc lặng lẽ  lên, hành lễ với Mặc Phi : “Vật  quả là ‘Để  phúc cho hậu thế’, tại hạ  hổ thẹn vì lúc đầu  vô lễ với , xin  thứ .”
Những  còn  đều tỏ vẻ áy náy.
“Chư vị đừng như thế, Phù Đồ tự nhận học ít tài hèn, chẳng qua  vài tư tưởng kì quái thôi,   gì đại tài cả.” Mặc Phi  vì thế mà xem trọng bản , nàng chỉ là một    những tri thức và trí tuệ tích lũy của cổ nhân, vinh dự   từ những thứ , nàng  thể tự cho là của ,  thể khiêm tốn thì nên gắng sức mà khiêm tốn.
Những  khác  lời   càng thêm hổ thẹn.
Lúc  Vu Việt : “Phù Đồ thực sự  cho bổn vương một kinh hỉ lớn, chỉ với lễ vật    uổng bổn vương chờ đợi một tháng . Không  lễ vật thứ hai là gì?”
Nghe Vu Việt hỏi như ,   đều rối rít  định, lễ vật đầu tiên  kinh  như , lễ thứ hai nhất định sẽ  đơn giản !
Mặc Phi   nhiều, đón nhận chiếc khay thứ hai từ tay  hầu: “Đây là lễ vật thứ hai, là quyển sổ do Phù Đồ dùng giấy , An Bang Thất Sách*.”
* An Bang Thất Sách: bảy sách lược yên định.
An Bang Thất Sách? Mọi  sửng sốt, nếu như cái tên khí thế hơn một chút thì    gì, thế nhưng những   đây đều là nhân tài, lúc nghị sự  đưa   ít sách lược, mà Phù Đồ thì cùng lắm cũng chỉ hai mươi,  thể  kiến giải xuất sắc gì đây? Nếu An Bang Thất Sách    lúc bình thường thì   còn  cảm thấy gì, nhưng mà giấy  xuất hiện, cho nên họ  trông đợi  lễ vật tiếp theo,  ngờ chỉ là hiến kế, khó tránh  phần thất vọng.