"Không ,  còn  Đại Hoàng, còn  gà vịt ngan trong sân ,  náo nhiệt."
Ta hoang mang  ,
"Còn ,  lạnh ?"
Y dựa  cửa,  bàn tay  đang sửa  áo cho .
Có lẽ do  quá tập trung cho nên   thấy bóng thú khổng lồ của Thẩm Đồng Quang in  tường, đang cố gắng nuốt chửng .
Thẩm Đồng Quang nghiêng đầu  , khẽ mỉm .
Hắn   ,   bắt đầu lâng lâng.
Nghĩ đến việc  lủi thủi đến đây, ngay cả một bộ quần áo để  cũng  .
"Ngày mai   chợ bán trứng gà, mua hai miếng vải may cho  hai bộ quần áo ."
Ta suy nghĩ một chút:
 "Giờ trời lạnh ,  tiên   một bộ quần áo mùa đông, còn  mua một miếng vải đỏ, để dùng khi chúng  kết hôn."
Mặc quần áo xong, Thẩm Đồng Quang  trở nên ngoan ngoãn: "Trân Châu,  đói ."
Vừa  trong bếp  bột  chuẩn  để gói bánh bao.
Nhào bột bắc nồi, một nắm đường mềm mại  nhào  bột, miếng bột màu vàng nhạt  nướng vàng hai mặt.
Củi đốt mùa thu  dầu mỡ, khi đốt  mùi thơm cháy.
Thẩm Đồng Quang chống tay, chăm chú  .
Ta lau mồ hôi  trán: "Nhà bếp bẩn,   ngoài đợi ."
"Ta ở cùng nàng."
Ánh nến chiếu  lông mày và đôi mắt của Thẩm Đồng Quang, khi  ngửi thấy mùi thơm, trong mắt lóe lên ánh sáng mờ ám: "Quá trình chờ đợi thức ăn chín, còn khiến   thỏa mãn hơn so với lúc ăn."
"Cẩn thận nóng đấy." Ta lo lắng  , "Bên ngoài  cháy,   bẩn ."
Ta sợ  giống như Tạ Vô Trần, khi  thấy chiếc bánh vàng cháy và bàn tay của  sẽ cau mày,    một câu bẩn thỉu.
"Sao  thể bẩn  chứ?"
Thẩm Đồng Quang cắn một miếng nhân đường,  đến mức đôi mắt cong cong.
Cuối cùng  cũng nhớ  Thẩm Đồng Quang giống cái gì .
Giống như một con hồ ly biến thành thư sinh.
Hắn ăn uống no nê,  đến bên cạnh giường lò sưởi của   xuống.
Ta thậm chí còn nghi ngờ rằng giây tiếp theo  sẽ l.i.ế.m liếm cái đuôi hồ ly  tồn tại của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-bo-ta-phi-thang-roi/chuong-3.html.]
"Trân Châu, kể cho   về chuyện của nàng ?"
...
Chuyện của ?
Ta   gì đáng  cả.
Ta tên là Lý Trân Châu, những chuyện  năm tuổi   nhớ rõ nữa.
Năm  năm tuổi, làng Lý Gia xảy  dịch bệnh, cha  đều chết, chỉ còn  một  .
 cơn sốt cao liên tục  nóng hỏng đầu óc .
Nhà  nhà nọ cho  miếng cơm ăn, cuối cùng  cũng lớn. Thoát cái  sáu bảy tuổi.
Người nông thôn  bụng, trẻ con nông thôn hiểu chuyện sớm.
Ta nhặt củi vụn, nhặt lúa rụng, còn nhặt  hai con gà bệnh.
Năm bảy tuổi, trong trận mưa lớn mùa thu năm đó,  ôm hai con gà bệnh trong ngực, chờ    nhận.
"Gà bệnh sẽ lây bệnh,  ai  , ngươi mang  ."
Thế nhưng, hai con gà bệnh cuối cùng  khỏi bệnh, gà đẻ trứng, trứng nở  gà con.
"Trời  phụ   lòng! Ngươi xem Trân Châu ngốc thì ngốc, nhưng nuôi gia súc  giỏi."
"Gà nhà  khác  đẻ trứng, gà nhà Lý Trân Châu  đẻ trứng  hai lòng đỏ."
Mười hai tuổi năm đó,  nhặt  Đại Hoàng  bọn trẻ con ném đá.
"Cũng   ai cần ngươi ?"
Đại Hoàng vẫy đuôi, kêu ư ử.
Đại Hoàng đến,     đầu tiên.
Sau đó là năm mười bốn tuổi,  nhặt  Tạ Vô Trần.
Hắn quần áo rách rưới, hôn mê bất tỉnh, còn  một thanh kiếm gỉ sét   ôm chặt trong ngực.
Dù , cũng khó che giấu  vẻ  trời ban, làn da trắng như ngọc, như một đóa sen  vướng bùn.
Hôm đó nắng to,  sợ   phơi nắng, giữa trời nắng gắt  che cho  hai chiếc lá sen.
Ta đợi một ngày, cũng  đợi   đến  ‘’Đây là thứ  ai , Trân Châu ngươi mang  .’’
Lý trưởng thôn   với , thứ  ai   cần, thì   lấy, nếu  sẽ quy  tội ăn cắp.
Khi mặt trời lặn,  lén lút  trái  .
Dựa  bóng đêm,  lén lút mang Tạ Vô Trần về nhà.