9.
 
Ngày khởi hành cuối cùng cũng đến. Cả Diệp gia  tận cổng lớn tiễn  và Uẩn lang.
 
Diệp Hy Việt nhíu mày, ánh mắt lo lắng,  yên tâm  Uẩn lang.
 
“Phụ mẫu, con và Uẩn Lang xin phép xuất phát. Trước chúc phụ  mẫu  năm mới an khang.” Ta mỉm  .
Tuy từ Kinh thành đến Giang Nam  quá xa, nhưng   xe ngựa  chuyển sang đường thủy, tổng cộng cũng mất chừng mười ngày. Cộng thêm thời gian tế tổ, hai tháng là ít, đương nhiên  kịp về nhà ăn Tết.
 
“Được ,  , hai đứa  đường bình an nhé.” Diệp phu nhân tuy  nỡ xa trưởng tử, nhưng chỉ đành vẫy tay tạm biệt.
 
Ta buông rèm xe xuống,  sang Uẩn lang đang  đối diện.
 
Tóc   búi gọn, cố định bằng trâm ngọc,   khoác áo hồ cừu trắng muốt, cổ áo viền lông mềm mại khiến cả  trông ấm áp vô cùng.
 
Chàng ngáp một cái thật dài. Có lẽ vì hồi hộp  xa nên đêm qua mất ngủ,  lên xe  bắt đầu buồn ngủ.
 
“Ngủ một lát  nhé. Đợi  khỏi kinh thành, phong cảnh  hơn  sẽ gọi  dậy.” Ta khẽ khàng chỉnh  áo choàng cho , nhét đôi tay lạnh buốt của   bên trong, cơ thể Uẩn lang yếu,  dễ nhiễm lạnh.
 
Chàng gật đầu, tựa  thành xe ngựa  .
 
Đi đường xa thật sự  mệt. Dù chỉ   xe thôi, chúng  cũng cảm thấy   rã rời.
 
Chật vật chịu đựng hai ngày  xe ngựa, cứ nghĩ lên thuyền  sẽ đỡ,  ngờ…    say sóng.
 
Ngồi bên mép giường ôm chậu đồng nôn đến mức trời đất  cuồng, Uẩn lang  bên cạnh  rời, luôn tay xoa lưng giúp .
 
Ta thở dốc liên tục, đầu óc choáng váng,  dày cũng  cuồng như sắp lộn ngược.
 
Chàng đặt chậu sang bên,  nhẹ nhàng kéo   lòng, ôm chặt lấy , một tay vỗ nhẹ  lưng như dỗ dành.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-cam-cua-ta/chuong-5.html.]
Không  là do  còn gì để nôn nữa,  do cái ôm dịu dàng của Uẩn lang thật sự  tác dụng thần kỳ,   cảm thấy khá hơn một chút.
 
Khi cơ thể yếu ớt, tâm trí con  cũng dễ mềm yếu. Ta   đùi , cả  rúc  lòng   thút thít  ngừng.
 
Ta cũng chẳng rõ vì  mà … chỉ là thấy mệt mỏi, thấy tủi .
 
Ta cúi đầu, Uẩn lang   rõ vẻ mặt , chỉ tưởng  mệt, liền nhẹ nhàng lắc lư như dỗ trẻ con ngủ, bàn tay vẫn vỗ nhè nhẹ.
 
Bị đối xử như ,    còn nhớ  đang   nữa… cả  bỗng nóng ran như  nướng lửa, mặt đỏ bừng,  ngẩng đầu lên trừng :
“Chàng  gì , mau buông .”
 
Chàng cũng  đỏ mặt, nhưng  thấy vệt nước mắt còn đọng nơi khóe mi  liền căng thẳng, vội vàng lấy khăn tay chấm nhẹ lên lông mi còn vương giọt lệ, ánh mắt đầy lo lắng.
 
“Ta  .” Ta mỉm ,   tựa  n.g.ự.c Uẩn lang, thì thầm:
“Chàng ôm chặt chút,  thấy  lạnh.”
 
Uẩn lang liền bế  đặt lên giường, cúi xuống hôn nhẹ lên má,  tháo giày, cuộn  chui  chăn, ôm  thật chặt.
 
Chúng   sát , mắt chạm mắt,  thở hòa quyện.
 
Chàng cầm lấy đôi tay lạnh cóng của , vén lớp áo ngoài của  lên, đặt tay   lồng n.g.ự.c ấm áp qua lớp áo lót,  dùng chân kẹp lấy đôi chân lạnh của  mà sưởi.
 
Được  ôm ấp thế ,  cảm thấy  ấm từ đầu ngón tay thấm dần  lòng, lan tỏa cả trái tim.
 
Ta  nhịn  khẽ hôn lên chóp mũi Uẩn lang,  bật , cũng hôn  mũi .
 
Cứ thế … hôn  một cái,  hôn  một cái. Cả buổi chiều, hai đứa chỉ quấn quýt trong chăn cho đến tận giờ ăn tối.
 
Chung bá khi mang cơm đến,   ban sáng còn nôn  mật xanh mật vàng, giờ  má hồng mắt sáng ngời, chắc chắn thấy  kỳ lạ. Chung bá  hiểu, đối với  mà …Uẩn lang chính là liều thuốc  nhất.
 
Hai ya… cuộc sống của  đang yêu, đơn giản mà dịu dàng đến thế đấy.