Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Ta  đầu, đối diện với đôi mắt đen đầy hoảng hốt và bối rối.
 
Đó là tên mã nô trong phủ.
 
Tên mã nô vụng về đặt bình đầy hoa mai tươi xuống, với giọng  mấy trôi chảy .
 
"Hoa mai... hôm nay...  , hái cho... phu nh-ân xem."
 
Tên mã nô  vốn là  Tây Vực,  tên  họ, do  thông thạo ngôn ngữ,  kẻ buôn nô lệ lừa bán  khổ sai, vì mềm lòng   mua về, thu nạp  phủ.
 
Hắn cao lớn, tóc dày và cứng, dáng vẻ mạnh mẽ và hùng dũng, hoang dã đến tận cùng.
 
Quần áo  mặc  mỏng, khiến cho cơ bắp  n.g.ự.c nổi bật hơn.
 
Dù   đông giá rét, nhưng dường như    đều toát   ấm, làn da màu mật  hề run rẩy vì lạnh.
 
Ta luôn tỏ  ấm áp đối với , dù  thường tự tiện xông , nhưng nghĩ tới cái   ác ý và sự chân thành của ,  chỉ  thể mỉm  khoan dung.
 
"Cảm ơn."
 
Tên mã nô cẩn thận  ,  đó cúi đầu, khóe miệng  nhếch lên, chân thành nghiêm túc cúi chào ,  vội vã chạy .
 
Nụ  đó trong sáng, giống như hồ nước trong vắt  khắc  sa mạc.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-cu-nghi-ta-van-luon-yeu-han/chuong-3.html.]
Không giống như lòng  trong kinh thành, khó đoán và giả tạo như lò luyện kim mà  thường thấy.
 
Ta lắc đầu, bỗng nhiên nhớ về một  chuyện xưa.
 
Nắm chặt chiếc ngọc bội trong lòng,  nhắm mắt .
 
"Tỷ tỷ."
 
Ta mở mắt, Xuân Anh đang nắm tay nhi tử của ,  e dè ở cửa.
 
Nha   họ với ánh mắt đầy thù hận.
 
 nàng  tỏ  như   gì, chỉ ngoan ngoãn  với .
 
"Đêm qua Tiết lang  ở chỗ của ... quấy rầy suốt đêm,  ngủ dậy muộn, sáng nay quên thỉnh an tỷ, nên bây giờ mới đến thỉnh an, hy vọng tỷ tỷ  trách móc."
 
Ta lơ đãng cầm cuốn sách  bàn lên.
 
"Ừm,   ngáy to, nghiến răng và chân thối,   gọi là quấy rầy ."
 
Xuân Anh lúng túng.
 
Ta đoán, chắc cô  nghĩ rằng bằng cách khoe khoang kém cỏi của ,  thể khiến  tức giận đến mức khói bốc lên từ thất khiếu.
 
 thật đáng buồn, ngay cả khi nàng    cách để bám víu lấy  , coi đó như cách để xây dựng địa vị cho bản  thì cuối cùng  chỉ nhận  sự khinh bỉ và ghét bỏ.