Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Ta thở dài, dù  thì A Man cũng  thạo ngôn ngữ, giữ  bên cạnh  lẽ cũng là giúp đỡ .
 
Ta gật đầu.
 
"Đi thôi."
 
 A Man  kéo  , lắc đầu,  đó dễ dàng ôm  lên bằng một tay, vai vác Châu Tước.
 
Hắn đạp mạnh, bất ngờ nhảy qua bức tường xung quanh, nhảy vài bước, nhẹ nhàng như thể đang bay.
 
"Wow wow wow..."
 
Châu Tước   vác  lưng, góc   đảo ngược, cảm giác càng thêm k-ích thích.
 
Còn Ta  trong vòng tay của A Man, cảm thấy  thể động đậy, n.g.ự.c  chạm  má , khiến   dám cử động, sợ rằng sẽ chạm  nơi  nên chạm.
 
Ta  ngôi nhà   sống ba năm  cuối.
 
Ngọn lửa  thiêu đốt hết cả khung cửa, lửa cháy dữ dội, một  gia nhân tuyệt vọng  , họ cũng  rằng,  lẽ sẽ  khó để dập tắt nó.
 
"Tạ Thanh Diên!!!"
 
Bỗng nhiên tiếng thét chói tai trong đêm tối,  tim  đập lỡ nhịp.
 
Có lẽ Tiết Chiểu Chi  trở về.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-cu-nghi-ta-van-luon-yeu-han/chuong-37.html.]
Hắn  ở cửa, may  như trong tiểu thuyết ,  mấy hán tử chặn ,  cũng  cố gắng lao  lửa.
 
 
Hắn vốn thông minh,   thể cứu ai, chỉ là sắc mặt tái nhợt   nổi, cứ thế  yên  động đậy.
 
"Tạ... Thanh... Diên..."
 
A Man nhẹ giọng , phát âm chính x-á-c, dù  vụng về.
 
Ta khích lệ.
 
"Ừm, học khá là nhanh, giỏi quá. Đợi khi chúng  thoát ,  sẽ mua bánh ngọt cho ngươi."
 
A Man mỉm  với .
 
Không  như   dỗ dành, mà giống như đang cùng trẻ con chơi đùa.
 
Vừa mới rời khỏi nhà, đôi mắt  đột nhiên dừng  ở một chỗ.
 
Ta nắm chặt cổ áo A Man.
 
"Chờ , chờ , ngươi  kìa, đừng ."
 
Ta run rẩy, vỗ nhẹ Châu Tước.
 
"Châu Tước, ngươi  kìa, những  đó, những   ở sân bên ,  chăng   nhầm?"