Trong khoảnh khắc , nhớ lời của sư phụ.
"Hắn vẫn còn sống."
Ta cảm thấy vô cùng tự tin, tự tin như thể thấy Lương Nam An mắt.
Ta chuẩn kỹ, ở Kinh thành vài cửa hàng, đều do bí mật ăn lưng nhà họ Tiết.
Chúng quá phiền phức, khi tìm thấy Lương Nam An, sẽ bán hết chúng, chỉ giữ căn nhà thuê để thu tiền hàng tháng, đó dùng tiền còn tìm một nơi cảnh sắc tồi để ở, mua một căn nhà , và đưa gia đình Lương Nam An đến ở cùng.
Ta và cùng đoàn tụ.
Vương Truyền Âm , thậm chí còn mỉm với .
Hắn nhắm mắt.
"Lương qua đời."
"Trước trận chiến, chúng đều nghĩ rằng thể chiến thắng, thể chết.”
“Lương là đầu lĩnh của chúng , chúng nên lời tạm biệt với , mỗi đều nhớ, ai sống sót, hãy giúp m-ấ-t mang lời nhắn về."
Vương Truyền Âm dám biểu cảm của , mặt , tiếp tục .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-cu-nghi-ta-van-luon-yeu-han/chuong-39.html.]
"Lương , gia đình còn hai ca ca, hai tỷ tỷ, là con út, lo cho cha nơi nương tựa, cũng lo gia đình nối nghiệp.”
“Huynh chỉ lo lắng cho thanh mai trúc mã của , nếu , nàng sẽ khác ức hiếp.”
“Lương , nếu m-ấ-t, sống sót thăm nàng, để khác ức h.i.ế.p nàng."
Khi đến cuối, giọng nghẹn ngào, còn trẻ, khóe mắt sâu, nước mắt chảy ngay lập tức.
"Kết quả là họ đều m-ấ-t... chỉ sống sót. Lương nên chết, khi nhập ngũ một chút võ công, nhưng vì là nhỏ nhất, luôn bảo vệ , chiến trường cũng , quân Tây Vực ch-ém đôi... "
"Lương ... Lương ..."
Hắn nức nở, đến đau đớn, liên tục đ.ấ.m ngực, ép hết.
"Ta ghép x-á-c , luôn ôm , chỉ hy vọng thể sống sót, nhưng vết thương lưng cứ chảy m-á-u, dù cố gắng cũng thể cầm m-á-u.”
“Ta nhớ, trong mắt Lương đều là m-á-u và nước mắt, bầu trời, đau đến mức thể , nhưng vẫn cố gắng một vài lời."
Hắn vụng về lau nước mắt mặt.
"Huynh ... Huynh , xin Phật tổ, xin ngài, sẵn lòng trải qua khổ ải, chịu đựng sự khinh bỉ... việc vất vả, đói khổ... sẽ trở về, xin Phật tổ, cho gặp nàng , sẽ bảo vệ nàng ..."
Sau khi Vương Truyền Âm xong, ôm mặt, quỳ gối mặt đất, thành tiếng.