Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 127

Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:27:44
Lượt xem: 712

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Thư Dao con cá đó, lều trại ở xa, thở dài. Vẫn là lay chuyển Tạ Dật, dựng lều của họ xa, buổi tối Trần Thục Nghi nhất định thấy tiếng động.

Trong lòng nàng buồn bực, dựng lều theo ý , cá trong hồ cũng đối đầu với nàng, ba bọn họ đều câu cá, chỉ nàng , cá trong hồ thành tinh ?

Thẩm Thư Dao chằm chằm cần câu của , hôm nay nhất định câu một con, nếu nàng cam lòng. Mắt chớp, vô cùng nghiêm túc.

Mùa đông trời tối sớm, gió cũng lạnh buốt, lạnh hơn ban ngày.

Đống lửa cháy to, chiếu sáng xung quanh, ánh sáng phản chiếu lên khuôn mặt, càng thêm dịu dàng.

Thời gian còn sớm, nên chuẩn bữa tối, vì , Trần Thục Nghi thu cần câu, : "Đủ ăn , đừng câu nữa."

Tần Dương đáp , Tạ Dật cũng nhanh chóng cất cần câu, chỉ Thẩm Thư Dao bất động, dường như thấy lời Trần Thục Nghi , cũng để ý đến cái bụng đói.

Ba thấy nàng hồi lâu động tĩnh, cùng đầu nàng, Tạ Dật hiệu cho hai tiên đến đống lửa sưởi ấm, qua xem .

Trần Thục Nghi gian xảo, vẫy tay bảo qua.

Tạ Dật lưng nàng một lúc lâu, Thẩm Thư Dao cũng phát hiện, thấy , Tạ Dật xổm xuống bên cạnh nàng.

Hỏi: "Lạnh ? Ngày mai câu tiếp."

"Chàng đừng chuyện, cá của chạy mất."

Vừa dứt lời, Tạ Dật lập tức phản ứng , nàng tại chịu . Khóe môi cong lên, thu cần câu của nàng .

"Chàng ?" Nàng liếc động tác của Tạ Dật, hiểu gì.

Tạ Dật lưỡi câu, "Mồi câu còn, nàng câu cá kiểu gì đây?"

Thẩm Thư Dao gần , quả thật mồi câu, nhưng nàng nhớ lúc thả câu thì , còn?

Nhất định là cá ăn mất , nhưng cá chạy mất, thảo nào nàng cả buổi, một con cá cũng câu .

Thẩm Thư Dao tức đến đau đầu, liền với Tạ Dật: "Chàng giúp gắn mồi câu, hôm nay nhất định câu cá."

Tạ Dật lắc đầu , lông mày tuấn tú phủ một lớp sương, nhưng đáy mắt dịu dàng.

"Không đói ? Ăn ."

Từ xa bay đến mùi cá nướng và mùi thịt cừu nướng, mùi thơm nồng nàn, phả mặt, cái bụng đói lúc càng kêu ùng ục, nhịn nếm thử món ngon.

Thẩm Thư Dao thuận theo bậc thang mà xuống, liền gật đầu, "Được ."

Dọn dẹp đồ đạc bên hồ xong, hai về phía đống lửa.

Dưới đất đặt những cây gỗ nhỏ, lửa to, nướng cá vàng ruộm giòn tan, tỏa mùi thơm hấp dẫn.

Tần Dương nướng ngon, cần bọn họ nhúng tay , bọn họ chỉ việc chờ ăn là . Nửa khắc , Trần Thục Nghi đưa con cá nướng xong cho nàng .

Thẩm Thư Dao nuốt nước bọt, : "Ngươi ăn ."

"Không đói ? Ngươi ăn ." Trần Thục Nghi sờ bụng, ghé sát tai nàng nhỏ giọng : "Gần đây ăn cá."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-127.html.]

"Vì ?"

Trần Thục Nghi hiệu cho nàng bụng, là từng trải, Thẩm Thư Dao lập tức hiểu , mắt sáng lên.

Vội hỏi: "Mấy tháng ?"

Trần Thục Nghi Tần Dương, e thẹn : "Chưa đến ba tháng."

"Chúc mừng chúc mừng."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Thẩm Thư Dao thật sự vui mừng cho nàng , mấy tháng , nàng gặp Trần phu nhân trong bữa tiệc, bà còn lo lắng vì bụng Trần Thục Nghi thấy động tĩnh, bây giờ thì , Trần phu nhân thể yên tâm .

"Nhanh cầm lấy , tay mỏi ."

Nàng hồn, vội vàng nhận lấy con cá, tranh thủ lúc còn nóng, lập tức cắn một miếng. Rất tươi ngon.

Đồ bọn họ mang theo nhiều, đó còn nướng đùi cừu, nấu canh cá, Trần Thục Nghi ăn nổi, đều hời cho bọn họ.

Ăn uống no nê, Tạ Dật và Tần Dương dạo chỗ khác, nàng và Trần Thục Nghi sợ lạnh, liền bên đống lửa trò chuyện.

Ban đêm càng lạnh hơn, hai quấn chặt áo choàng, chỉ lộ cái đầu ngoài.

Thẩm Thư Dao bụng nàng , : "Ngươi mang thai , còn chạy lung tung khắp nơi thế?"

Trần Thục Nghi , giải thích: "Ta nghĩ bụng to sẽ tiện ngoài, cho nên nhân lúc còn tiện, dạo khắp nơi. Nhìn ngươi xem, lúc mang thai ở trong phủ lâu ngoài, nghĩ thôi thấy ngột ngạt."

Nghĩ đến bản lúc đó, nàng gật đầu, tán thành, " , cả ngày ở nhà, ngột ngạt c.h.ế.t mất. Tần Dương cũng đồng ý ?"

Hai về phía rừng cây, một mảnh đen kịt, cái gì cũng thấy, hai ?

Trần Thục Nghi đầu , : "Chàng ngoài, nhưng nhất quyết đến, cũng đồng ý."

Nàng gật đầu, nghĩ ánh mắt của tệ, ngay Tần Dương là thương .

Hai trò chuyện một lúc, liền thấy Tạ Dật và Tần Dương từ trong rừng , trong tay Tần Dương còn xách một con thỏ, thì hai săn thú rừng.

Tần Dương đặt con thỏ bên đống lửa, hỏi Trần Thục Nghi: "Vừa nàng ăn mấy miếng, đói ? Nướng con thỏ ."

Mắt Trần Thục Nghi sáng lên, hỏi thì thấy, lúc Tần Dương hỏi, cảm giác đói liền ùa đến.

"Vậy nướng ." Nói Thẩm Thư Dao, : "Dao Dao, ngươi cũng ăn chút , bồi bổ."

"Ừm, ."

Nàng liếc Tạ Dật, tiếng nào, đang nghĩ gì, thật ít .

Thời gian muộn, Trần Thục Nghi thai, buồn ngủ nữa, ăn no liền ngủ, Tần Dương đương nhiên cùng. Chỉ còn hai bọn họ, mắt to trừng mắt nhỏ, gì.

Một lát , Tạ Dật yên, liếc nàng : "Không ngủ ?"

Nàng buồn ngủ từ lâu, nhưng nghĩ đến lời Tạ Dật buổi chiều, nàng liền chùn bước, xung quanh là hộ vệ, cách bọn họ xa, thấy thì ?

"Chàng buồn ngủ thì ."

Loading...