Gặp nàng, Tạ Dật ngạc nhiên, như thể sớm . Vóc dáng cao lớn giữa rừng trúc, ánh mắt đen láy, nàng thật lâu.
Thấy nàng đang xổm đào măng, đột nhiên nghĩ đến điều gì, bước chân chuyển hướng, trở lên núi.
Thẩm Thư Dao len lén liếc mắt, thấy , khỏi nghi hoặc, nhưng liên quan đến nàng, nàng thể về . Vừa , nàng chỉ sợ hai cùng xuống núi, thấy , may mà , nàng thở phào nhẹ nhõm.
Đường xuống núi dễ , nàng cũng nhanh, nhưng một nửa phát hiện, phía hình như . Nàng đầu , mắt mở to, vẻ mặt kinh ngạc thoáng qua, đó đầu tiếp tục về phía .
Tạ Dật theo phía nàng từ khi nào thế? Chàng theo nàng gì?
Nghĩ mãi lý do, dứt khoát nghĩ nữa, Tạ Dật cách nàng một , khác thấy cũng sẽ nghi ngờ gì.
Tạ Dật theo nàng xa gần, nàng nhanh cũng nhanh, bước chân chậm , cũng chậm , rõ tại , chỉ là ánh mắt nhịn về phía nàng.
Nhìn bóng dáng mắt, từ đầu đến chân, vóc dáng nhỏ nhắn, lưng gầy, eo thon nhỏ, như thể chỉ cần dùng chút lực sẽ gãy . Mông tròn trịa, như quả đào mọng nước, từ phía càng thêm kích thích.
Tạ Dật nuốt nước bọt, cúi đầu, đột nhiên ăn đào mật, nhớ mùi thơm của đào, càng nếm thử vị ngọt của nước đào trong miệng. Yết hầu chuyển động mấy cái, ngước mắt nàng.
Mỗi nàng nghiêng đầu , Tạ Dật liền cúi đầu đường, bao giờ thẳng ánh mắt dò xét của nàng. Đi một đường, Thẩm Thư Dao về đến nhà, đặt giỏ xuống sân, tiên rửa tay rửa mặt, mới cho gà ăn.
Cầm chậu ngẩng đầu lên, thấy Tạ Dật ngang qua cửa, lưng đeo gùi tre, lưng thẳng tắp, mơ hồ thấy phong thái nho nhã.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Thẩm Thư Dao ngây một lúc, cho đến khi qua cửa, thấy bóng dáng mới hồn.
Nhà Tạ Dật ở phía tây, bao giờ ngang qua cửa nhà nàng, bình thường đều đường lớn ở đầu làng về nhà, hôm nay lạ thật?
Nàng cắn môi suy nghĩ một lúc, gì đó đang nhen nhóm trong lòng, Thẩm Thư Dao dám nghĩ sâu, liền thôi.
Buổi chiều ở nhà nghỉ ngơi cả, chiều tối Vương thẩm đến cho nàng ít rau tươi, nàng gì để đáp lễ liền lấy mấy cái bánh bao cho Vương thẩm.
Giữa họ khách sáo như , cho thì nhận qua đều là chuyện tình cảm.
Hôm , Thẩm Thư Dao lên núi, vốn định nhưng tại nàng vẫn xách giỏ lên núi. Trên mặt đất măng mới nhú, nàng tâm trạng hái, ánh mắt thỉnh thoảng liếc lên như đang chờ đợi điều gì.
Giống như hai ngày , lúc chuẩn về, thấy bóng dáng Tạ Dật xuống núi, nàng tại chỗ, nhất thời luống cuống. Là về ? Hay là đợi mới về đây?
Hai giằng co một lúc, bước chân nàng chậm rãi di chuyển xuống , chuẩn .
Quả nhiên, nàng phía , Tạ Dật liền theo phía xa, theo nàng về làng, ngang qua nhà nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-131.html.]
Thẩm Thư Dao dựa bàn trong nhà, thở hổn hển.
…
Mấy ngày , Thẩm Thư Dao lên núi nữa, nhưng mỗi ngày đều thấy Tạ Dật ngang qua cửa, lúc thì đeo gùi tre, lúc thì ôm sách mua ở trấn về.
Tạ Dật luôn thẳng lưng, bao giờ cúi đầu, một , trông vẻ ít . Mấy , ánh mắt nam nhân liếc trong sân đều nàng bắt gặp, lúc đó liền đỏ mặt cúi đầu nhanh chóng rời .
Nàng nghĩ, đây gả cho ruộng, nếu tái giá với một thư sinh, cũng tệ.
Nghĩ thì , nhưng là chuyện khó.
Cuối tháng tư, trời dần nóng lên, y phục càng mỏng manh, nàng lười sông giặt y phục, liền giặt ở nhà. Trứng gà trong nhà tích trữ nhiều, thể mang trấn bán lấy tiền . Chỉ là mấy hôm nay trời nóng, tìm ngày nào mát mẻ .
Thẩm Thư Dao ở nhà cũng nhàn rỗi, núi hái rau dại, hôm qua thấy bà cụ hàng xóm hái nhiều lắm, nàng động lòng, nên hôm nay núi tìm thử.
Đáng tiếc rau dại lúc dân làng gần đó hái gần hết, gì còn sót chờ nàng.
Tìm khắp núi , cũng hái bao nhiêu rau dại, nàng lãng phí thời gian, liền xách giỏ về.
Trùng hợp , về đến nhà thấy Tạ Dật ngang qua nhà nàng, hai chạm mặt , nên lời. Tạ Dật trong giỏ của nàng, lập tức thu hồi ánh mắt.
Nàng nghiêng giỏ sang một bên, đôi mắt long lanh liếc một cái, đó liền nhà.
Cửa đóng kín, hé mở, Tạ Dật trong hai , về nhà.
Họ gặp càng ngày càng nhiều. Có trùng hợp, cũng cố ý.
Ngày trấn bán trứng gà, Thẩm Thư Dao gặp . Lúc Tạ Dật mặc áo dài màu xanh đen, dịu dàng trầm , đeo cái gùi tre cũ kỹ của , xem là việc lên trấn.
Về nhà là thể nào, chỉ thể cắn răng cùng .
Tạ Dật là nam nhân nhanh bằng nàng, một lát bỏ phía , Thẩm Thư Dao cúi đầu về phía , thỉnh thoảng nghiêng đầu , cách giữa họ xa gần, vặn.
Không hiểu , Thẩm Thư Dao cảm thấy an tâm, nếu là khác phía nàng, nàng nhất định sẽ cảnh giác đề phòng. Chẳng lẽ là vì tuấn tú, là sách ?
Thẩm Thư Dao tự bật , hiếm khi tâm trạng như .
Người nam nhân phía bóng dáng yểu điệu thướt tha, khóe môi khẽ cong lên. Một canh giờ đường, cố ý cùng một canh giờ rưỡi. Đến khi cõng thuốc về tiệm thuốc, ông chủ đợi từ lâu.