"Tạ tú tài, hôm nay muộn thế?"
Tạ Dật mỉm , đặt sọt tre xuống đất, : "Có việc trì hoãn, mong ông chủ thứ ."
"Không , , chúng là bạn cũ mà."
Nói liền xem thảo dược Tạ Dật hái, hài lòng gật đầu. Người sách quả nhiên tâm tư tỉ mỉ, những cây thuốc , rễ đều đứt.
Ông chủ nhanh chóng đưa tiền, hề tính toán thiệt hơn. Đây cũng là lý do Tạ Dật tin tưởng ông chủ.
Cầm tiền kiếm , Tạ Dật tiên mua giấy mực, mua thêm chút gạo kê, định về. Đi đến giữa đường, trong đầu chợt lóe lên điều gì, dừng bước, đến con phố đối diện bên cầu.
Thẩm Thư Dao hôm nay đến muộn, trứng gà chỉ bán một nửa, còn nửa giỏ. Nếu bán hết, nàng xách về, kẻo về muộn đường đêm.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
"Mua trứng gà."
Đang lúc nàng buồn phiền, một giọng ôn nhuận vang lên bên tai, giọng cực kỳ dễ .
Thẩm Thư Dao ngẩng đầu, vẻ vui mừng khựng khi thấy đến, thần sắc tự nhiên, nụ cũng cứng đờ vài phần. May mà nhanh chóng bình tĩnh , hỏi: "Nhà nuôi gà ?"
Tạ Dật nàng hỏi đến ngây , năng ấp úng: "Không, nuôi."
Người nhà quê kiếm nhiều tiền, ngày thường tự cung tự cấp, trồng rau nuôi gà nuôi vịt, cái ăn, dư thì đem bán, thêm chút thu nhập cho gia đình. Nhà Tạ Dật chỉ còn và một cha già, mà nuôi gà ?
Trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng , hỏi: "Mua mấy quả?"
"Mười quả."
Nàng đếm mười quả, : "Hai mươi văn."
Bàn tay cầm bút của nam nhân thon dài mắt, khớp xương rõ ràng, mang theo chút cảm giác lạnh lẽo. Đây là đầu tiên nàng chú ý đến tay của một nam nhân, liền thêm hai .
Lòng bàn tay nắm chặt đồng tiền, vẫn còn ấm của nam nhân, nàng nắm chặt lòng bàn tay, mặt chợt nóng lên.
Tạ Dật mua trứng gà xong, tại chỗ một lúc, đó mới rời .
Lúc đó đầu óc nàng đang nghĩ gì, cứ thế theo , cùng trở về. Sau khi hồn, Tạ Dật nàng thật sâu, gì.
Một về nhà an , đó là cái cớ nàng tự tìm cho .
Lúc hai , cách gần, vẫn là nàng , Tạ Dật .
Thẩm Thư Dao nhịn hỏi : "Tạ tú tài đường luôn chậm như ?"
Họ sống cùng một làng, gặp vài , nếu gặp thì chuyện phiếm vài câu, cũng chứ nhỉ.
Tạ Dật dùng ánh mắt liếc nàng, dám để nàng tâm tư thầm kín trong lòng, bèn : "Ừ, vẫn luôn như ."
Nàng ồ một tiếng, hai im lặng.
Bầu khí ngượng ngùng, Thẩm Thư Dao cúi đầu đường, từ lúc nào, Tạ Dật đến bên cạnh nàng, hai sóng vai cùng .
Một lát , Tạ Dật đột nhiên mở miệng: "Ta chỗ nào rau dại."
Nàng lập tức ngẩng đầu, đáy mắt lấp lánh, tươi sáng xinh : "Ở ? Sao ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-132.html.]
"Ta thường lên núi hái thuốc nên , nàng ?"
"Đi, ."
Đào thêm rau dại, ăn hết thì phơi khô, hoặc muối chua, dù cũng tiết kiệm chút tiền.
Tạ Dật mỉm , ánh mắt ôn hòa: "Ngày mai dẫn nàng , đợi nàng ở rừng trúc."
Nàng đáp một tiếng, ngại ngùng: "Sao đào rau dại thế?"
Nhà thiếu ăn mới đào rau dại, bây giờ nàng , giống như sự túng quẫn của nàng phơi bày mặt .
Tạ Dật nghĩ nhiều như , chỉ là nhớ hôm đó thấy nàng đào rau dại, nhưng đào . Vì thế mới nhắc đến.
"Ta thuận miệng hỏi thôi."
"Cảm ơn ."
Hai tách ở đầu làng, mỗi về nhà .
Ngọn gió trong ngõ nhỏ dịu dàng, mang theo thở đặc trưng của tháng tư, thật dễ chịu.
Vừa ăn cơm xong, cho gà vịt ăn, đang định lên giường nghỉ ngơi một chút thì thấy Vương thẩm đến gõ cửa. Nàng chỉnh trang y phục ngoài, liền thấy nụ hiền hậu của Vương thẩm.
"Vương thẩm, muộn thế còn tìm con chuyện gì ?" Sắp tối , buổi tối nàng ngoài, thứ nhất sợ an , thứ hai sợ khác .
Lúc Vương thẩm đến tìm nàng, cũng chuyện gì? Tim đập nhanh như đánh trống.
Vương thẩm đưa túi vải tay cho nàng, : "Được ít cá khô, con cầm lấy xào rau ăn."
Nàng mở túi vải xem, cá khô vàng óng ánh, thơm phức, ngon miệng. Thẩm Thư Dao cầm lấy, cảm kích : "Cảm ơn Vương thẩm, thẩm luôn quan tâm đến con."
Nàng liếc trong nhà, gì để đáp lễ, chỉ đành đợi .
Vương thẩm thấy nàng vui vẻ, liền hỏi: "Có chuyện gì vui mà cao hứng ?"
"Nào chuyện vui gì? Chỉ là thấy thẩm đến, trong lòng vui mừng thôi."
Vương thẩm càng tươi, "Miệng thật ngọt, , nàng nghỉ ngơi , về đây."
"Vâng, con tiễn thẩm ngoài."
Cửa sân mở đóng , vẻ nóng bừng mặt Thẩm Thư Dao mới dịu xuống.
Vương thẩm nàng tâm trạng , rõ ràng như ? Nàng chỉ là mong chờ chuyện lên núi ngày mai thôi.
Trở về phòng, Thẩm Thư Dao giường mãi ngủ , nhắm mắt là dáng vẻ lạnh lùng của Tạ Dật, ít , cao ngạo cấm dục, thật dáng vẻ khi yêu đương của sẽ như thế nào?
Nàng .
…
Nhà Tạ Dật ở phía tây làng, coi như là khu vực hẻo lánh của làng, một bên là núi, một bên là nhà hàng xóm. Họ là dân tị nạn đến thôn Đào Hoa, liền ở đây sinh sống.
Tạ Dật mỗi ngày ngoài sách luyện chữ, chính là lên núi hái thuốc, kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Trong nhà chỉ hai cha con họ, cuộc sống nghèo khó nhưng cũng tệ. Năm năm qua cũng tích cóp ít tiền, chờ ngày Tạ Dật thi đậu tú tài, sẽ dễ bề xoay xở hơn.