Môi đỏ khẽ mấp máy, một lúc lâu mới cất giọng nhẹ nhàng mà êm ái: “Tạ tú tài, hà tất như .”
“Hà tất như ?”
Nam nhân quanh năm sách trong nhà, ít ánh nắng chiếu rọi, bởi nước da so với nông phu trắng hơn vài phần, tướng mạo cũng tuấn tú.
Lúc , mỉm nhè nhẹ, giả vờ hiểu lời nàng, đáp: “Chỉ là chút dược liệu thôi, Thẩm nương tử cần bận lòng.”
“Nếu còn thoa thuốc, e rằng trời sẽ càng về khuya.”
Nàng nhận thuốc tiễn , tự bôi thuốc, nhưng Tạ Dật cho nàng cơ hội, chỉ dùng đôi ba câu khiến nàng cứng họng. Nếu nàng cố chấp chịu dùng thuốc, với tính cách của , e rằng đêm nay sẽ chịu rời .
Thôi thì thỏa hiệp .
Nàng khẽ nâng vạt váy, để lộ đôi chân nhỏ nhắn trắng mịn. Bàn chân tròn trịa đáng yêu. Tạ Dật cúi đầu , yết hầu khẽ nhấp nhô, bỗng dưng chút căng thẳng.
“Ta sẽ nhẹ tay, để nàng đau.”
Thanh âm thực dễ , trầm ấm dịu dàng. Giờ đây, cố ý đè thấp giọng, càng nhu hòa hơn nữa, tựa như dòng suối ấm áp chảy qua tâm khảm, khiến thấy an lòng.
“Ừm.”
Nàng dịu dàng, cũng sẽ nhẹ tay. Mấy tiếp xúc, nàng phần nào hiểu tính tình của .
Bàn tay nam nhân to rộng, chỉ một tay bao trọn cổ chân nàng. Lòng bàn tay thô ráp, ma sát lên làn da mịn màng, dấy lên cảm giác tê dại khó thành lời.
Thẩm Thư Dao cúi đầu tay , khuôn mặt , trong mắt ẩn hiện tia thẹn thùng. Nàng khẽ ngẩng đầu, hít sâu một , thầm than rằng gió đêm nay chút nóng, tựa hồ khiến đổ mồ hôi.
Ngược , Tạ Dật vẫn cúi đầu cẩn thận bôi thuốc, tạm thời nghĩ đến điều gì khác. Thế nhưng, xúc cảm trơn mịn lòng bàn tay khiến tâm rung động, suy nghĩ m.ô.n.g lung.
“Thuốc mỗi ngày một , ngày mai giờ đến.”
“Ngày mai còn đến ?”
Nghe cahngf , Thẩm Thư Dao lập tức hồn, ánh mắt thoáng hiện vẻ lo lắng. Nàng mong đến thêm nữa.
“Ừ, thuốc mỗi ngày , đến giúp nàng.”
Thẩm Thư Dao khẽ , : “Không cần phiền như , thuốc để tự là . Ban ngày hái thuốc, buổi tối sách, chớ để lỡ việc.”
Tạ Dật cẩn thận đặt thuốc lên vết thương, đó dùng vải băng từng vòng một. Nghe , khẽ :
“Thẩm nương tử đối với hành tung của quả thực rõ ràng. Đã , chắc nàng cũng , ngày nào cũng lên núi hái thuốc, cũng đêm nào cũng sách, nên, thời gian đến đây, lỡ việc của .”
“Ta rõ, …”
Thôi , cần giải thích nữa, càng giải thích càng giống như đang che giấu. Một lát nữa .
“Tóm , ngày mai đừng đến.”
Tạ Dật , kiên quyết giữ vững ý định: “Yên tâm, sẽ để ai trông thấy.”
Chàng quả thực cố chấp, chuyện quyết, ắt sẽ dễ dàng đổi. Như thì đây?
Thẩm Thư Dao tỉ mỉ băng bó, đó nhẹ nhàng thắt nút, tâm tình phức tạp, nghĩ ngợi một lúc cất lời: “Ta là quả phụ, ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-137.html.]
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Tạ Dật băng bó xong, thuận tay thả vạt váy nàng xuống, che xuân sắc, đáp: “Biết.”
Nàng thở dài, nghĩ rằng vài lời vẫn nên sớm, tránh để sinh tai họa.
“Nếu , ắt hẳn cũng hiểu, dính líu đến quả phụ sẽ cho , tổn hại đến thanh danh của . Chàng là tú tài, ngày thể sẽ là cử nhân, thậm chí quan. Thiên hạ sẽ nghĩ gì về đây?”
“Còn , chỉ một một , tái giá?”
Tạ Dật lặng lẽ lắng , đến khi thấy hai chữ ‘tái giá’, rốt cuộc thể giữ nổi bình tĩnh, vội hỏi: “Nàng tái giá ?”
“Không , , chỉ thuận miệng thôi.”
Tạ Dật “ồ” một tiếng, ánh mắt nàng càng thêm chân thành: “Thẩm nương tử lo lắng, hiểu. Ta tuyệt đối để nàng vướng lời gièm pha.”
Chàng thực rằng: Nếu nàng nguyện ý, ngại bần hàn, sẽ cưới nàng thê.
sợ sẽ dọa nàng, nghĩ thầm ngày dài tháng rộng, cứ từ từ.
Thẩm Thư Dao một lúc, mỉm , ngón tay đan , hỏi : "Bao nhiêu tiền thế? Ta đưa cho ."
"Không cần tiền."
Tạ Dật dậy, ngoài một cái, dặn dò nàng: "Nếu gõ cửa, đừng mở, tối nay về , tối mai đến."
Không đợi nàng lên tiếng, hình cao lớn bước ngoài, đến cửa đầu dặn dò: " , đừng đụng nước, cũng đừng nấu cơm, ngày mai sẽ tranh thủ thời gian đến."
"Này, đừng đến, tự nấu cơm ."
Lúc Thẩm Thư Dao sợ , tuy gì quá phận, nhưng những lời , thật sự khiến nàng bất lực và kinh hãi.
Tạ Dật ở cửa, hai tay đặt lên mép cửa, chuẩn đóng cửa, thấy nàng đuổi theo, liền tiếp: "Nàng mà cử động lung tung nữa, sẽ bế nàng về phòng."
Nàng quả nhiên sợ đến mức dám động, cũng dám nữa. Cứ như lặng lẽ đó, .
Tạ Dật hài lòng mỉm , ánh mắt về phía chiếc yếm, yết hầu chuyển động đóng cửa .
…
Ngủ lâu lâu, gọi bên tai nàng: "Nương tử, dậy ăn cơm thôi."
Mở mắt liền thấy khuôn mặt tuấn tú của Tạ Dật, đáy mắt tràn đầy dịu dàng.
Thẩm Thư Dao bừng tỉnh, nàng thành , gả cho Tạ Dật, bây giờ, là một ngày mới. Có kho báu Quan cất giấu, ib Quan để đoạn ẩn, cách thức đề cập ở chương 99.
Người nam nhân của nàng dịu dàng chu đáo, hoang dã gợi cảm, nàng hạnh phúc.
"Được."
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, bọn họ tiếp tục bước tiếp, cùng bước tiếp.
[Tác giả lời : Câu chuyện của họ kết thúc , tung hoa, cảm ơn .]
…
Cảm ơn các nàng iu đồng hành cùng Quan trong suốt bộ truyện , ài lớp diuuu.