Thẩm Thư Dao ngáp ngắn ngáp dài, mí mắt ngày càng nặng trĩu, hai mắt khô khốc, buồn ngủ díu cả mắt. Nàng cố gắng mở to mắt, gục cánh tay chằm chằm.
Tri Vi thấy đành lòng, gần một cái, "Thiếu phu nhân, ngủ , đừng hỏng sức khỏe."
"Ta buồn ngủ."
Mắt nàng mờ vì buồn ngủ, Tri Vi rõ, cũng tại nàng ngủ, chính là chằm chằm thư phòng. Tri Vi sang phía đối diện một cái, : "Người ngủ , để Tuệ Hoa với bọn họ canh."
Thẩm Thư Dao cũng nghĩ như , nhưng nàng , sợ chê . Bây giờ Tri Vi chủ động đề nghị, nàng đương nhiên đồng ý. Kéo thể mệt mỏi lên giường, bao lâu ngủ .
Chim bói cá lượn lờ giữa cành cây, tiếng lá xào xạc nhiễu giấc mộng.
Thẩm Thư Dao dậy sớm, còn mở mắt gọi Tuệ Hoa đến mặt, hỏi chuyện tối qua. Tuệ Hoa mím môi , đáp: "Như Ý ở ngoài cửa cả đêm, cứ yên tâm."
Vậy thì .
Tiếp đó Tuệ Hoa : "Bây giờ Như Ý về nghỉ ngơi , Lưu Nhất đang canh giữ."
Nàng gật đầu, yên tâm .
Những ngày tiếp theo, Tạ Dật dường như thật sự coi Như Ý như nha sai bảo, ngoài việc sai bảo nàng việc lặt vặt, thì còn gì khác, ban đêm cũng chỉ để Như Ý canh giữ ở ngoài cửa, ý gì khác.
Nàng và Tạ Dật vẫn đang chiến tranh lạnh, hai ngủ riêng phòng, thời gian lâu dần, lời đàm tiếu cũng dần nhiều lên. Tuy mặt nàng, nhưng lưng nàng thì ít, thỉnh thoảng nàng cũng vài câu, ngay cả ở chỗ phụ mẫu Tạ gia, nàng cũng ít lời mỉa mai.
Tạ Dật thể , mặt lạnh, vẫn còn đang giận.
Đôi khi nghĩ, nữ nhân nhất định xuất giá ?
Trong mắt khác dường như là , nữ nhân xuất giá, chỉ thể lên núi ni cô.
Những ngày , nàng mệt mỏi, nhưng đúng là nàngđã sai, nên nàng nhẫn nhịn. Nàng cúi đầu Tạ Dật, mỗi đến hành lang thấy Như Ý, nàng rụt chân về, .
Cứ như kéo dài, kéo dài lâu, tính , chúng ngủ riêng một tháng .
Một tháng, trong mắt khác thời gian tính là dài, nhưng đối với nàng mà , là một tháng dài đằng đẵng.
Thẩm Thư Dao nhớ , mỗi đêm bên cạnh ai, luôn cảm thấy trống trải. Hơn nữa sang tháng chín, ban đêm trời se lạnh, một ngủ cũng lạnh. Giống như Tri Vi , cứ tiếp tục như , vết rạn nứt giữa chúng sẽ càng sâu hơn.
Nàng suy nghĩ cả một đêm, quyết định đợi Tạ Dật trở về sẽ tìm , chẳng qua là cúi đầu một nữa, nàng nhận .
Vì , ngay khi Tạ Dật về Lan Viên, nàng liền đến thư phòng, Như Ý ở ngoài cửa, thấy nàng liền sửng sốt một chút, đó bảo nàng đợi ở ngoài một lát.
Sắc mặt nàng khó coi, đẩy nàng trực tiếp , đợi cái gì mà đợi, nàng đến thư phòng bao giờ đợi ở ngoài. Vào trong liền nhanh chóng đóng cửa , đừng hòng trộm.
Tạ Dật đang y phục, thấy tiếng động liền biến sắc, vội vàng kéo áo xoay , thấy đến liền ngạc nhiên, vẻ đề phòng lập tức tan biến.
"Tạ Dật."
Chàng chỉnh y phục, mặt biểu cảm gì, hỏi: "Đến đây gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-55.html.]
Thẩm Thư Dao cong khóe mắt, nụ trong sáng rạng rỡ, ngọt ngào, là nàng luyện tập gương.
"Trời lạnh , về phòng thôi."
Tạ Dật nuốt nước bọt, thần sắc hề gợn sóng, "Vẫn việc xong."
Lại từ chối nàng.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Thẩm Thư Dao tức giận, chậm rãi tiến gần , nhón chân lên, khi kịp phản ứng liền vòng tay qua cổ , mỉm .
Tạ Dật đẩy , nàng liền nước lấn tới, đôi môi đỏ mọng hé mở áp sát .
Tạ Dật lập tức hiểu ý đồ của nàng, nàng dùng cách để cầu xin tha thứ, hòa. Niềm vui trong lòng lập tức biến mất, chỉ còn sự bực bội khó tả.
Người nam nhân nghiêng đầu, lạnh lùng tránh né môi nàng, né tránh sự mật của nàng, thuận tiện đẩy nàng .
"Về , xem công văn."
Thẩm Thư Dao cứng đờ tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch vài phần, đôi mắt sáng long lanh tràn đầy vẻ tổn thương, dám tin, Tạ Dật đẩy nàng .
Tạ Dật cần nàng.
Mắt nàng lập tức đỏ hoe, nước nước long lanh, sắp rơi lệ đến nơi.
Thẩm Thư Dao nuốt nước bọt, hỏi , lâu như tha thứ cho nàng, còn ngủ riêng, bây giờ từ chối sự mật của nàng, ... là hưu thê?
Vừa mở miệng, nàng nuốt lời , giọng run run một chữ: "Được."
Tạ Dật chằm chằm bóng lưng nàng, nhớ đến vẻ mặt tổn thương , cảm thấy bực bội. Muốn đuổi theo ngoài, nhưng bỏ mặt mũi, đợi khỏi cửa, mới nhíu mày thở dài.
Thôi , ngày mai về phòng.
Thẩm Thư Dao thất thần bước khỏi thư phòng, vô tình đầu , dường như thấy vẻ mặt hả hê của Như Ý, nàng lạnh lùng trừng mắt nàng , Như Ý lập tức thu liễm .
Nàng về phòng, cố nén , đó như mất hồn, lẩm bẩm với Tri Vi: "Ta về nhà."
…
Sáng sớm hôm , Tạ Dật ngoài triều, cửa phòng ngủ chính vẫn đóng chặt, tưởng nàng ngủ nướng dậy, nên cũng để ý.
Tan triều về, cửa phòng ngủ chính vẫn đóng, Tạ Dật nhíu mày, với A Tứ: "Ngươi hỏi xem, phu nhân bệnh ? Thuận tiện thu dọn đồ của , mang về."
A Tứ mừng rỡ như điên, , hai vị tổ tông cuối cùng cũng hòa .
"Vâng, tiểu nhân ngay."
A Tứ hớn hở chạy , vội vàng chạy về.
Run rẩy : "Thiếu phu nhân về nhà đẻ , sáng nay ."