Động tác trèo lên giường của nam nhân lập tức khựng , khẽ thở dài, sửa y phục cho chỉnh tề, giúp nàng chỉnh trang.
Nhìn nàng, thấp giọng :
“Nàng thật chọn lúc mà đưa yêu cầu.”
Thấy Tạ Dật chấn chỉnh y phục, nàng liền chuyện hỏng . Chàng kẻ tham sắc, càng vì tư dục mà trì hoãn đại sự. Nàng khâm phục điểm của chuàng, khó chịu vì điều đó.
Quá mức chính trực, khiến nàng chẳng thể lợi dụng sơ hở.
Nàng chẳng buồn hỏi , chỉ sửa sang y phục rời , để một trong thư phòng.
Vừa thấy nàng tức tối trở về, sắc mặt khó coi, ngay chuyện thành, Tri Vi liền hướng Tuệ Hoa hiệu, bảo nàng an ủi đôi câu.
Tuệ Hoa lĩnh ý, tươi bước tới: “Thiếu phu nhân, buổi tối ăn gì, để nô tỳ chuẩn cho nhé?”
“Không ăn, chẳng khẩu vị.” Nàng uống một ngụm , vẫn thể đè xuống cơn giận trong lòng, liền bảo: “Mang y phục tới, .”
“Dạ, nô tỳ ngay.”
Tuệ Hoa lấy một bộ áo màu lục, giúp nàng dò hỏi: “Thiếu phu nhân vẫn theo ?”
“Không nữa, ai thì cứ .”
“Ồ.”
Nàng đang giận, Tuệ Hoa cũng chẳng dám nhiều lời.
Bữa tối, hai đối diện, nhưng chẳng ai mở miệng. Vài Tạ Dật chủ động bắt chuyện, nàng chỉ hờ hững đáp qua loa, vẫn còn giận chuyện ban ngày.
Chàng , nàng cũng im lặng.
Miệng bảo , nhưng lòng nàng vẫn cam tâm. Nhân lúc bận rộn, nàng gọi A Tứ đến, hạ giọng hỏi:
“Chàng định khi nào khởi hành?”
A Tứ lúng túng, khổ : “Tiểu nhân rõ.”
Nàng hừ một tiếng, hỏi: “Vậy các ngươi đường nào?”
A Tứ gãi đầu, càng thêm khó xử: “Thiếu phu nhân, chuyện tiểu nhân thể , đại nhân luôn giữ kín hành tung khi xuất hành.”
“Thôi , lui xuống .”
A Tứ thở phào, vội vã rời , sợ nàng đổi ý gọi .
Ngoài trời gió rét gào thét, từng đợt lạnh lẽo ùa về. Sáng nay sương dày giăng khắp nơi, từng giọt băng kết đọng lá cỏ, lấp lánh tựa trân châu.
Nàng sợ lạnh, quanh năm chỉ ru rú trong phòng, hiếm khi ngoài. Hai ngày nay giận dỗi với Tạ Dật, càng nhúc nhích.
Tri Vi bảo, cứ thế mãi, e rằng nàng sẽ thành lười biếng mất.
Nàng chẳng bận tâm, dù Tạ Dật cũng sắp rời , quản nàng, thì nàng cũng chẳng cần quan tâm nữa.
Lại hai ngày trôi qua, bữa tối hôm , Tạ Dật ăn vài miếng liền đặt đũa xuống, nàng :
“Ngày khởi hành.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-84.html.]
Nàng hững hờ đáp:
“Ồ.”
Khi , Thẩm Thư Dao đang bưng bát canh gà, hương thơm ngào ngạt, nàng liên tiếp uống hai bát mới cảm thấy thoả mãn. Đối với lời của Tạ Dật, nàng hề d.a.o động, tựa hồ như chấp nhận, cũng chẳng để tâm.
"Đường xá xa xôi, cẩn trọng."
Lời lẽ hời hợt, Tạ Dật há thể nhận ? Chẳng qua ngờ nàng vẫn còn giận, cảm thán nàng tính tình trẻ con, thật là ương bướng.
Sắc mặt Tạ Dật trầm xuống, ngữ điệu vui: "Vẫn còn giận ? Trời đông giá rét, nếu nàng theo , hẳn sẽ chịu khổ."
Thẩm Thư Dao trừng mắt , cuối cùng cũng chịu thẳng Tạ Dật một trong đêm nay. "Ta tự , nên mới , cũng than oán gì."
Tạ Dật ngập ngừng thôi, cuối cùng chỉ ừ một tiếng.
"Nếu rời phủ, về nhà đẻ."
Tạ Dật ngoài hơn một tháng, khéo trùng với năm mới, lẽ đến Tết mới hồi kinh. Nếu chỉ một ở Lan Viên, chi bằng nàng trở về Trấn Quốc Công phủ, cùng phụ mẫu đón Tết. Ý , nàng sớm định liệu từ tối qua, trở về đó, nàng sẽ cô quạnh.
"Cũng ." Tạ Dật gật đầu, hỏi: "Nàng định ở bao lâu?"
"Đợi trở về."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Tạ Dật thoáng sững , sắc mặt biến đổi, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ thở dài: "Chớ giận dỗi, trở về cũng , nhưng đừng ở lâu quá."
"Ta giận dỗi. Chỉ là trở về nhà, bầu bạn, một ở Lan Viên chẳng quá buồn chán ?”
“Trở về , thể ngoài, cùng Thục Nghi cưỡi ngựa, lên Bắc Sơn ngắm tuyết. Ta tính cả ."
Lời dần cao giọng, chẳng khác nào một trận cãi vã sắp bùng nổ.
Tạ Dật hít sâu một , áp chế cảm xúc, ôn hòa : "Nàng thể về nhà, thể ngoài, nhưng nếu lưu quá lâu, danh tiếng ."
"Là thanh danh của , là danh dự của Tạ phủ ảnh hưởng?"
Bữa tối kết thúc trong khí nặng nề.
Chỉ vì câu cùng của nàng, Tạ Dật lặng im nàng thật lâu. Ánh mắt đong đầy tức giận, đến mức tim nàng nhảy loạn nhịp, tay chân run rẩy, nhưng nàng vẫn chịu yếu thế, ngẩng cao đầu đối diện .
Tạ Dật rốt cuộc thở dài, thêm lời nào, xoay về thư phòng, từ đó .
Ngoài trời gió lạnh gào rít, lá cây xào xạc, ánh đèn lay động ngừng theo từng cơn gió lùa qua khe cửa.
Thẩm Thư Dao vốn sợ lạnh, ăn tối xong chỉ trong phòng uống , đợi đến giờ thì lên giường ngủ. ngủ yên, nhắm mắt liền nghĩ đến chuyện lúc nãy, những lời cứ quanh quẩn trong đầu, khiến nàng trằn trọc.
Nhìn giờ muộn, thường ngày dù ở thư phòng, lúc Tạ Dật cũng về phòng. hôm nay về, chắc hẳn là còn giận, đêm nay lẽ sẽ ngủ thư phòng.
Nàng thở dài, xoay trong, chậm rãi chìm giấc ngủ.
Qua một hồi lâu, khi nàng mơ màng, cánh cửa phòng bỗng đẩy nhẹ.
Dưới ánh đèn le lói, một bóng dáng cao lớn phủ dài nền đất, lặng lẽ bước đến mép giường.
Người nọ bên giường, lặng im nàng thật lâu, khẽ thở dài, xoay đến phòng tắm.
Thẩm Thư Dao tiếng nước tỉnh giấc, ý thức còn mơ hồ. Đến khi tỉnh táo, nàng liền bắt gặp Tạ Dật trở về.