Phu quân là não yêu đương - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-05-28 13:51:37
Lượt xem: 72
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chính viện cách Thanh Khê Viện xa, Việt Hoàn là thế tử quốc công phủ, nơi ở là ngoài chính viện, sân rộng rãi nhất.
Trình Yên gắn bó với Việt Hoàn, mỗi thỉnh an bà bà cũng cần đường xa.
Trước đây, mỗi Trình Yên rời chính viện, bước chân đều phần nặng nề, chỉ duy nhất hôm nay bước thật nhẹ nhàng.
Xuân lan thải hà hôm nay chủ tử tâm trạng .
hai nha lễ phép, vẫn hỏi nhiều chuyện.
Hôm nay, vì bà bà đối xử thiện ý, Trình Yên vui mừng khôn xiết, mặt giấu một chút cảm xúc.
Nàng tính toán xem trong tay bao nhiêu bạc, liệu thể mua vài tấm vải dệt , thêu hoa xinh xắn .
Trình Yên giỏi việc khác, chỉ nữ công thì trở ngại. Nếu bà mẫu chê, nàng định cùng bà mẫu và cô em chồng góp chút tiền vài túi xinh.
Nàng phấn khởi trở Thanh Khê Viện.
Việt Hoàn vẫn về, Thanh Khê Viện như chỉ nàng. Mấy ngày nay, đều sớm về trễ, Trình Yên lúc nào trở về, chỉ khi ngủ thì cũng ở đó.
khi nàng tỉnh dậy, thấy Việt Hoàn về.
Dù ở chung một phòng, hai vẫn nhiều tương tác. Khi Việt Hoàn lâm triều, Trình Yên với trách nhiệm thê tử nhớ mặc triều phục cho chồng.
Chỉ là nàng kịp dậy, Việt Hoàn .
Liên tục mấy ngày đều như . Hắn gì, nhưng Trình Yên vẫn cảm thấy lo lắng.
Nàng lặng lẽ trong nhà trống, đầu óc bắt đầu trống rỗng, suy nghĩ xem gì để xứng đáng thê tử tư cách.
Không thể sớm thích nghi, tròn trách nhiệm .
Nàng quá nhập tâm, đến mức Việt Hoàn về cũng nhận .
Lúc Việt Hoàn bước phòng, thấy Trình Yên giường trông ngẩn ngơ, còn Xuân Lan Thải Hà ngoài thỉnh an nhắc nhở nàng bằng giọng nhẹ nhàng.
Trình Yên như thấy, nếu phản ứng gì.
Việt Hoàn bên cửa một lúc, thấy nàng thật sự thấy, mới bước phòng.
Hắn trầm ngâm một lát, gọi, “Trình Yên.”
Trình Yên tiếng động, bỗng ngẩng đầu , thoáng thấy Việt Hoàn trong phòng, nét mặt thoáng mờ mịt, “Thế tử.”
Nàng kinh ngạc giấu , Việt Hoàn nàng, thấy phần lạ lùng. Hắn xuất hiện đột ngột, chẳng lẽ chuyện gì kỳ quái?
Hắn khoanh tay , “Cảm thấy kỳ quái ?”
Trình Yên bản năng gật đầu, vội lắc đầu, nàng vô ý hành động đó, lập tức nhận hợp lý.
Nàng đó co ro, lo lắng, khiến Việt Hoàn thấy kỳ quái. Hắn vốn hống hách, thê tử nơm nớp sợ hãi ?
Hắn cau mày hỏi, “Ngươi sợ ?”
Trình Yên vội lắc đầu, “Không, .”
“Vậy ngươi căng thẳng thế?”
Nàng trả lời , cúi đầu suy nghĩ đau khổ, tay đang cầm khăn lụa siết chặt, quấn quanh đầu ngón tay.
Không lâu , ngón tay nàng bật một vết trắng xanh, lực siết mạnh, rõ ràng là đau.
Việt Hoàn nàng như , ánh mắt lộ chút bất đắc dĩ.
Mắt trầm xuống, nhanh bước đến gần.
Trình Yên kinh ngạc, theo bản năng lùi , nhưng dừng , mờ mịt , “Thế tử...”
Việt Hoàn gì, lập tức nắm lấy cổ tay nàng, tháo khăn lụa nhẹ nhàng.
“Không đau,” .
Lúc , Trình Yên mới phát hiện đầu ngón tay dấu vết, vốn dĩ khẩn trương, giờ càng sâu hơn.
“Đau... đau.”
Việt Hoàn mỉa mai : “Đau mà còn cứ vòng quanh đây như nghĩ ngươi đau .”
Hắn đoán tâm tư thật sự của nàng, giọng chút mỉa mai pha chút hỗn loạn.
Trình Yên vì rõ , vẫn nghiêm túc trả lời: “Lúc nãy chú ý, nên cảm thấy đau.”
Việt Hoàn: “……”
Hắn nhéo nhẹ cổ tay nàng, bàn tay ấm áp truyền tới, cúi xuống . Trình Yên phản kháng, Việt Hoàn cũng thả tay ngay, khi buông thì vẻ vẻ, nhưng cũng để ý, mà thoải mái hỏi: “Lúc nãy ngươi đang nghĩ gì?”
Trình Yên mới suy nghĩ xem thế nào để xứng đáng thê tử, nhưng cho .
Nàng định nghĩ gì, nhưng như thế rõ ràng là tránh né, chỉ Việt Hoàn tin, chính nàng cũng tin.
Sau một lát suy nghĩ, nàng đổi sang lý do khác: “Suy nghĩ về mấy ngày tới Thưởng Hoa Yến.”
“Vĩnh Ninh quận chúa gửi thiệp mời, mời cùng mẫu tham dự yến hội.” Giọng Trình Yên nhỏ nhẹ, mềm mại như bông.
Khi , nàng dám Việt Hoàn, sợ chồng nhận sự bối rối trong lòng.
Việt Hoàn để ý đến vẻ ngại ngùng của nàng, thấy nàng trả lời thật lòng, trong lòng bỗng nhẹ nhàng hơn phần nào.
Hắn vẫn yên, dậy.
Trình Yên thở dài nhẹ nhõm, nhưng ngay đó lo lắng, nghĩ nên pha cho Việt Hoàn , nhưng thích loại nào.
lúc , Phương Chung bưng tới: “Thế tử, thiếu phu nhân.”
Hắn gọi nhanh nhẹn dâng lên hai chén , một đặt mặt Việt Hoàn, một đặt gần đó cho Trình Yên.
Trình Yên đại khái hiểu ý, nhưng vẫn chậm chạp, sợ sai hoặc sai.
Việt Hoàn thấy nàng đó, liếc mắt một cái hiệu cho nàng xuống.
“Ngươi xem, Thưởng Hoa Yến sẽ thế nào?”
Trình Yên thuận theo xuống, tay cầm chén nhỏ, thật kỹ vắt óc suy nghĩ.
Thật nàng cũng yến hội sẽ .
Việt Hoàn hỏi, nàng chỉ một chút, đành đoán mò suy nghĩ trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-la-nao-yeu-duong/chuong-7.html.]
Chỉ mong đừng chê .
“Không tình hình yến hội, nên chút lo lắng.”
Trình Yên thực lòng bất an, dù cố che giấu hiểu lúc nãy ngẩn ngơ, nhưng về yến hội thì nàng thật sự lo lắng.
“Chỉ cần xem như yến hội bình thường thôi là .” Việt Hoàn tùy ý , coi trọng chuyện quá mức, cũng cẩn thận như quốc công phu nhân, nhưng nhận sự lo lắng trong lòng Trình Yên, nên trấn an.
Điều đó Trình Yên cảm thấy dễ dàng gì.
Nàng im lặng gật đầu, coi như đồng ý.
Nàng nâng chén lên, thổi nhẹ lá mặt, nhạt nhẽo uống một ngụm.
“Cảm thấy hương vị thế nào?”
Việt Hoàn đột nhiên hỏi, Trình Yên cắn môi, nét mặt hiện rõ sự phiền muộn.
Nàng theo đó nếm , lắp bắp : “Rất... khá ngon.”
“Ồ?” Việt Hoàn hứng thú nàng, trong mắt chút hài hước, “Ngon ở điểm nào?”
Trình Yên: “……”
Nàng Việt Hoàn, mắt đầy bất đắc dĩ và chút đáng thương.
Thực nàng cũng hiểu rõ, giấu cảm xúc thật của , Việt Hoàn thấu.
Hắn đang nghĩ xem nàng thể nghĩ lý do gì nữa.
Trình Yên vẫn bịa cớ gì, chỉ thật rằng thấy ngon, nhưng ngon ở , như thế nào thì .
Lại thêm, nàng khát nữa.
Vì thế, Việt Hoàn câu trả lời ngoài ý .
“Trà , giải khát.”
“Giải khát.” Việt Hoàn biểu tình lạ, khó tin một như nàng dùng loại quý giá như Quân Sơn ngân châm.
Hắn bỗng thấy chút ủy khuất cho .
Trình Yên nghiêm túc gật đầu.
Việt Hoàn gõ ngón tay lên bàn, ai đang nghĩ gì, một lúc mới : “Nếu ngươi thấy giải khát, để Phương Chung mang thêm một chén nữa .”
“Bên ngoài giá nhiều loại lá , nếu ngươi thích thì thể dùng.” Hắn nhẹ nhàng .
Việt Hoàn giá đều là quý giá, nhưng qua lời của Trình Yên, nàng hiểu về .
Trình Yên cũng giấu diếm hiểu, dối.
Việt Hoàn rõ tâm tư bây giờ thế nào, nhưng phản cảm.
Trình Yên nhẹ gật đầu, mỉm nhạt nhẽo với .
Nàng thoáng qua đột nhiên kịp đề phòng va n.g.ự.c Việt Hoàn, giật một chút, khí ngượng, vội giấu mặt uống .
Việt Hoàn bỗng hiểu lời nàng .
Trà , đúng là giải khát.
Thật kỳ lạ, hai thành nửa tháng, mà hôm nay mới thật sự xuống trò chuyện tử tế.
Dù chút vụng về, lo lắng và ngượng ngùng, nhưng cuối cùng khí vẫn .
Điều khiến Trình Yên cảm thấy mãn nguyện.
Tối hôm đó, Nhan thị lo lắng Trình Yên một cô đơn, gọi nàng đến chính viện dùng bữa, nhưng hôm nay Việt Hoàn ở phủ, nên Nhan thị .
Phòng bếp gửi đồ ăn tới đây.
Trình Yên chuẩn chính viện thỉnh an Việt Hoàn: “……”
Mẫu nàng vì phụ trở về, nên gặp .
Bữa tối ở Thanh Khê Viện, trong phòng chỉ hai , Trình Yên chút lo lắng, nhưng trong lòng cũng mong đợi.
Khi dùng bữa, Trình Yên thường lén Việt Hoàn, nàng khôn ngoan thật sự, nghĩ giấu kỹ nhưng hở nhiều chỗ.
Việt Hoàn màng hơn thua, gặp cảnh cũng bất lực.
Hắn hiểu tại nàng mà sắc mặt phần tức giận, liền hỏi: “Ngươi gì?”
[Vịt đọc sách nè :V]
Trình Yên mới nhận hành động thấu, mặt trắng nõn nhuốm chút phấn hồng, cúi đầu chén cơm trong tay, dường như đó để tránh ánh mắt .
Nàng đáp nửa lời.
“Hay mặt gì ?” Việt Hoàn cau mày, bắt đầu suy nghĩ kỹ, nếu thì lẽ cần soi gương.
“Không, .” Trình Yên cúi đầu thấp hơn nữa, mặt đỏ rần, như đang lau mặt, “Ta… chỉ thế tử thích gì.”
Nàng hiểu chồng .
Muốn hiểu khía cạnh.
Việt Hoàn sâu nàng, trong lòng từng gặp cô gái nào như . Nàng chuyện, việc hề rụt rè, hỏi gì trả lời nấy, thẳng thắn, giấu giếm.
Hoàn lời sẽ .
nàng vẫn ngượng ngùng, mặt đỏ, , cũng dám .
Việt Hoàn đầu gặp cô gái như , nên ở bên nàng , nhưng thực thấy khó chịu.
Có hỏi đáp, ít nhất đoán già đoán non.
Hắn vốn thích đoán tâm tư khác, triều gặp quan thần đầy mưu mô, đau đầu lắm , về nhà còn đoán đoán nọ thì khổ.
Nên khi đối diện với Trình Yên thẳng thắn, thật sự vui mừng.
“Ngươi gì thì cứ hỏi.”
“Ngươi là phu thê mà.”
Không gì là thể hỏi.
Trình Yên tưởng đó là câu trả lời của Việt Hoàn, ngờ đó còn là lời hứa của .