Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
“Ta chinh chiến nhiều năm, thấy khắp nơi đau thương, dân sinh gian nan, nhiều  suy tư, đêm đêm khó ngủ. Ta nguyện dốc hết gia tài, một nửa  quân phí, một nửa dùng để xây dựng thiện đường, góp chút sức mọn cho bá tánh.”
 
Lạc khoản: Cố Niên Võ.
 
Chỉ  một đêm, bản thảo đầy tài hoa của  dán khắp phố phường.
 
Dân chúng tụ tập  xem, vài lão già tóc bạc phơ cảm động đến rơi lệ:
 
“Cố tướng quân quả là  ,  !”
 
“ , đúng !”
 
Cố Niên Võ quả thực là một tướng quân thanh liêm, bạc trong kho đều từ thưởng và lương,   chút lợi ích riêng nào.
 
Kho bạc  nhanh  dọn trống trơn,  thấy  đủ, còn dẫn  đến chính phòng dọn sạch đồ đạc của .
 
Dù   vẫn là Cố phu nhân danh chính ngôn thuận,  trong phủ  dám trái lệnh .
 
Cố Niên Võ  triều về, đúng lúc bắt gặp  đang giành hộp trang sức của Đỗ Y Y.
 
“Đó là đồ của , trả  cho !”
 
“Ngươi là  của Cố Niên Võ, đồ của ngươi chính là đồ của Cố phủ, quyền quản lý Cố phủ ở tay , nên   xử lý đồ của ngươi thế nào cũng . Người , mang  bán, quyên góp!”
 
Cô  nắm ch-ặt hộp trang sức  buông,  lóc thảm thiết.
 
“Cố lang, cứu mạng,  đàn bà  điên !”
 
Cô  mắng ,  lập tức tát cho một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-mang-ve-mot-co-gai/chuong-8.html.]
 
Trên gương mặt mịn màng in rõ năm dấu tay đỏ rực.
 
“Không  lớn nhỏ, đây là cách ngươi  chuyện với  ?”
 
Ta quát lên.
 
Trong lúc ,  cũng  một cái tát  mạnh  má.
 
Sức của nam nhân luôn mạnh hơn nữ nhân.
 
Cố Niên Võ thở hổn hển, trong mắt đầy lửa giận.
 
“Ngươi phản !”
 
Tay  run run,
 
“Chuyện kho bạc là ? Những tờ cáo thị bên ngoài đều do ngươi ?”
 
“Biết mà còn hỏi!”
 
Ta tung chân đá  đùi , dồn hết sức.
 
Hắn   vững, lùi  hai bước.
 
Ta ôm mặt đau đớn,  sảng khoái.
 
“Cố Niên Võ,  đang giúp ngươi kiếm danh tiếng, ngươi vui ?”
 
“Cáo thị  dán  ngoài,  dấu Cố phủ của ngươi, ngươi    ngoài giải thích với  ,  rằng ngươi hối hận,   quyên góp nữa ?”