15
 
Đợi  quá hai ngày, trong cung    đến đón . Hoàng  và mẫu hậu đều  lo lắng cho , cuối cùng thì   cũng  đại tiểu thư Mạnh gia  chết.
 
 vì bận rộn với việc chính trị, bọn họ  thể đến gặp ,  đến đón  chỉ  Khương Kiều.
 
Hoá  nữ chính Khương Kiều trong sách vẫn luôn là một mỹ nhân cao lãnh, cùng hoàng   là một cặp đôi nam cường nữ kiệt.
 
Nàng  mặc một bộ trang phục trắng thướt tha, xinh     nét yếu đuối nào, đôi mắt phượng sắc lạnh, khuôn mặt như bạch ngọc,  hề  chút phấn trang điểm, trông cực kỳ lạnh lùng.
 
   nghẹn đến mức  bật .
 
Người thanh lãnh như  mà trong lòng  nghĩ: “Muội  cùng hoàng   giống , thật đáng yêu! Dáng vẻ  rạng rỡ ,   từng  thấy ở hoàng , thật sự  kích động!”
 
Ta kéo Đường Hạc Thanh, giới thiệu: “Hoàng tỷ, đây là vị hôn phu của , Đường Hạc Thanh.”
 
Đường Hạc Thanh cúi đầu hành lễ.
 
Khương Kiều gật đầu,   nhiều lời: “Lên xe ngựa .”
 
Trong lòng nàng   bắt đầu điên cuồng: “A! Nàng gọi  là hoàng tỷ,  còn lo nàng sẽ chán ghét , thật đáng yêu, giống như hoàng  gọi  hoàng tỷ ! Ha ha ha.”
 
“Còn  sự phối hợp  nữa, công chúa bá đạo cùng thư sinh yếu đuối, thật sự  cảm giác!”
 
Ta ngoan ngoãn gật đầu, cảm thấy   cần  cho nàng   việc   thể  tâm, nêys  nàng  nhất định sẽ tìm cách chui  một cái khe đất nào đó.
 
Chờ xe ngựa lắc lư tới hoàng cung,  qua mười ngày.
 
Mẫu hậu, một nữ tử cường hãn trong cung đấu,  thấy    nỡ buông tay, nước mắt rưng rưng, cứ     chịu khổ.
 
“Nhi thần thật sự  chịu khổ.” Ta ăn ngay  thật.
 
 mẫu hậu và hoàng  đều  tin.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-nhu-nhuoc/chuong-14.html.]
Đặc biệt là hoàng : “Lần  Ngụy gia thất bại, ít nhiều gì cũng  công của  , hoàng  vô dụng,  những  thể bảo vệ , còn để  gặp nguy hiểm.”
 
“   yên tâm, Ngụy gia phạm  trọng tội, cả nhà đều  thoát khỏi.”
 
Thấy nhiều lời giải thích đều  dùng ,  chỉ  thể tiếp tục : “Nếu , hoàng   thể ban cho  một ân điển ?”
 
Đường Hạc Thanh cùng  đến kinh thành nhưng    cùng   cung, mà một lòng  thi đậu công danh  đó mới quang minh chính đại cầu hôn .
 
Ta   tự ti, vì từ khi   rõ  chuyện với ,  vẫn luôn mặt ủ mày chau,trong lòng sợ hãi, lo rằng mẫu hậu và hoàng  coi thường , sẽ  dễ dàng gật đầu, càng sợ   kẹp ở giữa, cả hai sẽ cùng khó xử.
 
Vì ,  cũng thông cảm cho suy nghĩ của ,   rõ ân điển mà  yêu cầu là gì.
 
Mãi đến khi hai ba tháng trôi qua, kỳ thi đình kết thúc.
 
Ta đang ở trong cung  chuyện phiếm với mẫu hậu thì hoàng  hưng phấn chạy tới, giọng điệu đầy kích động.
 
“Nhi thần vốn dự định thừa dịp kỳ thi mùa xuân    thể chọn lựa một  nhân tài hữu dụng.”
 
“Không ngờ  thi đình   cho nhi thần một niềm vui bất ngờ.”
 
Mẫu hậu vui mừng hỏi : “Vui vẻ như , xem  là gặp    lòng,  cho mẫu hậu  ?”
 
“Mới   nhi thần  mười đề, đều là hỏi về dân sinh, vốn nghĩ rằng những   sách   gì ngoài cửa sổ, nếu  thể trả lời  vài câu cũng  là  tồi,  ngờ   tên Đường Hạc Thanh   thể đối đáp trôi chảy, thật sự  nhi thần vui mừng.”
 
Nghe thấy cái tên đó,  lập tức  .
 
Hoàng  vui vẻ, cho rằng  cũng hứng thú, mặt mày hớn hở : “Người   năng lực ứng biến mạnh mẽ, còn trả lời đạt điểm cao, thật hiếm .”
 
Mẫu hậu cũng : “Mẫu hậu nhớ rõ Đường Hạc Thanh, cũng là   đầu trong kỳ thi mùa xuân năm nay  ?”
 
Hoàng  gật đầu: “Hắn   thi đậu tam nguyên,  xuất  từ hàn môn, quả thật là  ưu tú nhất Đại Tề.”
 
Hoàng  vui vẻ suốt mấy ngày, một lòng cho rằng     thiên tài.
 
Cho đến khi   rằng ân điển mà  xin chính là  hoàng  ban hôn cho  và Đường Hạc Thanh,  và Đường Hạc Thanh là thanh mai trúc mã,   hôn ước từ lâu.