Trong lúc chuyện, gã còn tiến lên phía từng bước, trong ánh mắt lộ vẻ si mê, đưa tay định chạm cánh tay của Hạ Lan Từ.
Chưa kịp chạm thấy một bóng đen lao xuống chắn giữa hai , một tay đẩy gã xa, ngã mặt đất.
Hạ Lan Từ nhận đó là Tử Trúc, bảo vệ trong lễ cưới đây, nàng ngạc nhiên, từ xuất hiện?
Thanh Diệp khoanh tay, bĩu môi : “Hắn vẫn luôn theo, cây lâu như , thuộc hạ còn tưởng xuống nữa đó.”
Công tử đẩy ngã giận dữ: “Ngươi là ai! Dám đẩy ! Ngươi là ai , ca ca là Trấn phủ Kinh vệ Chỉ huy sứ Ti! Các ngươi dám công khai tấn công —”
Lời Hạ Lan Từ thấy chán ghét, ở giữa thể thế bằng bất kỳ chức quan nào.
Trấn phủ Kinh vệ Chỉ huy sứ Ti, tòng Ngũ phẩm, thể gây sự.
Thường thì chỉ cần báo chức quan của cha nàng, đối phương sẽ e sợ, còn những kẻ càn quấy thì trực tiếp gọi quan binh tuần tra gần đó cũng giải quyết .
Nàng định , Lục Vô Ưu cầm theo lồng đèn kim nguyên bảo về.
Nhìn thấy cảnh tượng mắt, đôi mắt hoa đào của Lục Vô Ưu cũng chậm rãi trở nên thâm trầm, khi , ánh mắt phần đáng sợ, hỏi: “Gã gì?”
Tử Trúc đáp: “Gã chạm phu nhân.”
Công tử còn dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn, nhưng thấy cách ăn mặc và khí thế bất phàm của thì thể là thể đụng, nên tự giảm ba phần khí thế: “Là một hiểu lầm, hiểu lầm thôi, phiền , .”
Thấy gã thật sự , Thanh Diệp khỏi : “Đại nhân, thật sự để gã ?”
Lục Vô Ưu khoát tay, nhỏ giọng phân phó vài câu với Tử Trúc, chờ cũng thì mới cầm đèn lồng tìm Hạ Lan Từ: “Cho nàng.”
Hạ Lan Từ nhận lấy chiếc đèn lồng kim nguyên bảo , dùng tay xoay xoay: “Chàng về nhanh thật.”
Lục Vô Ưu dường như trở bình thường, : “Nếu nhanh, đến đây thể đủ để chơi mạt chược …” Hình như chút buồn bực: “Sao giờ ở Kinh thành nhiều kẻ ăn chơi trác táng như .”
Hạ Lan Từ chơi đến vui vẻ gì bằng: “Đợi biến thành tiểu thư sẽ .”
Lục Vô Ưu cúi đầu nàng một lúc, đến khi Hạ Lan Từ ngơ ngác ngẩng lên , mới : “…Nàng cũng thật dễ dàng.”
Hạ Lan Từ : “Sớm quen, nếu nghĩ tại ngoài.” Nàng cũng nhớ một chuyện: “Không một ?”
Lục Vô Ưu : “ , với nàng, mặc dù tâm cơ gì, nhưng… võ nghệ giỏi, ai lừa gạt , thường thì đợi chúng đến đánh cho thừa sống thiếu chết.”
Hạ Lan Từ kinh ngạc: “…” Còn chuyện ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-nhu-y/chuong-103.html.]
“Được , pháo hoa sắp bắt đầu. Vừa tiện thể tìm một chỗ ít hơn, nàng theo qua đó .”
Lục Vô Ưu ít , thật sự là ít —
Hắn trực tiếp dẫn nàng lên một ngọn đồi đối diện, xung quanh một bóng .
Hạ Lan Từ theo , cẩn thận nhấc váy, sợ bẩn, tốn ít sức lực mới leo lên , trong tay vẫn cầm chiếc đèn lồng kim nguyên bảo , Lục Vô Ưu giật giật môi : “Ta thể ôm nàng lên.”
Hạ Lan Từ từ chối khéo: “Ta hiếm khi ngoài dạo.”
Lục Vô Ưu : “… thể lực của nàng thật sự kém.” Hạ Lan Từ cũng giận, thật thà : “Ta sẽ nhớ tập luyện.”
Nàng leo lên đỉnh bao lâu, pháo hoa bên b.ắ.n lên .
Chỉ một tiếng “vút”, một chùm pháo hoa sáng rực từ mặt đất b.ắ.n thẳng lên trung, xé toạc màn đêm, tiếp đó tỏa những ngôi lấp lánh. Ngay đó, một chùm ánh sáng khác vọt lên, ánh sáng ngũ sắc chiếu sáng bầu trời đêm. Hạ Lan Từ ngẩng đầu , nhất thời quên cả việc nhấc váy.
Lục Vô Ưu xem nhiều , chỉ hờ hững qua hai chùm pháo hoa theo bản năng đầu Hạ Lan Từ.
Hạ Lan Từ vẫn ngây ngốc lên bầu trời như cũ, như thể từng gặp qua cảnh như , ánh sáng rực rỡ nhảy múa gương mặt xinh của nàng, những điểm sáng lấp lánh từ pháo hoa rơi đôi mắt nàng, nhẹ nhàng rung động như phát sáng, thật sự còn hơn cả pháo hoa.
… Cuối cùng tại nàng dễ hài lòng như .
Hạ Lan Từ vẫn đến khi chùm pháo hoa cuối cùng tan biến, vẫn còn đôi chút lưu luyến.
Xem xong nàng mới nhớ cảm tạ Lục Vô Ưu, bên cạnh suy tư, thấy nàng mới lễ độ : “… Ta thể hôn nàng ?”
Hạ Lan Từ : “…??? Đây là bên ngoài?” Lục Vô Ưu : “Dù cũng ai.”
Sương Chi và Thanh Diệp nhanh chóng lưng , lui xuống phía , biến mất khỏi tầm của hai .
Hạ Lan Từ lắp bắp : “Chàng, …” nửa ngày, nhưng mà lúc nàng thật sự mềm lòng, nguyên tắc, cảm thấy giống như cách họ hôn giường, nhưng ở bên ngoài thực sự nguy hiểm, khác thấy sẽ hỏng bét, đó Lục Vô Ưu : “Chỉ một cái hôn thôi, nhanh.”
Hạ Lan Từ nghi ngờ hỏi: “… Thật ?”
Lục Vô Ưu “Ừ” một tiếng, từ từ tiến gần, phủ lên đôi môi của nàng, nhẹ nhàng hôn lên đó một cái.
Không ngờ lúc còn một chùm pháo hoa nhỏ đang run run b.ắ.n lên trời, “bùm” một tiếng, nổ thành từng mảnh ánh sáng nhỏ, chiếu sáng nửa bên mặt của Lục Vô Ưu.
“… Được , pháo hoa , nếu xem xong thì về phủ thôi.” “Ừ.”
“Còn , nàng trông thật ngốc.” “…?”