PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 108
Cập nhật lúc: 2024-12-13 02:08:11
Lượt xem: 112
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi còn ở Thanh Châu, để tránh cho thể tử trong viện quá yếu ớt, thư viện Giang Lưu cử các sư phụ giáo tập dạy cho nam tử một bộ Hình Ý Quyền để rèn luyện thể, nó xuất xứ từ một vị tướng quân triều , mỗi ngày giờ sách, thư viện đều yêu cầu bọn họ luyện tập một lúc.
Lục Vô Ưu chê động tác bộ quyền quá hoa mỹ và hổ, mỗi đều viện cớ bệnh . Hắn học hành xuất sắc, tất nhiên phu tử cũng tìm gây sự.
nhớ rõ, nữ tử cần học bộ quyền . Cũng nhớ mang máng, đánh như .
Hắn nhún vai, tiếp tục : “… Nàng học trộm ở Thanh Châu?”
Lúc , mặt Hạ Lan Từ thực sự chút ửng đỏ: “Ta học trộm, là học quang minh chính đại… Chỉ là lầu sách, phu tử đồng ý.”
Khi còn nhỏ nàng từng bệnh nặng, tuy khi đến Thanh Châu chuyển biến hơn, nhưng lúc nào cũng cảm thấy thể yếu ớt sức lực, giống như gió thổi là ngã, cho nên nàng cố gắng trở nên khỏe mạnh hơn một chút, ít nhất chạy vài bước thở hổn hển.
Vì thế thấy nam tử luyện quyền, Hạ Lan Từ cũng tham gia học.
Sau khi hỏi phu tử xong, đối phương đồng ý cho nàng luyện một lầu sách, nhưng vì cách quá xa nên rõ lắm, Hạ Lan Từ chỉ học đại khái, khi trở về Kinh thành sợ cha nàng trách mắng, nên luyện tập nhiều.
“Đừng múa… Không , đừng luyện cái đó nữa.” Lục Vô Ưu : “Nếu luyện tập, sẽ dạy cho nàng.”
Hạ Lan Từ ngạc nhiên : “Chàng thể dạy khác ?”
Lục Vô Ưu : “Không dám nhận là cao thủ võ lâm, nhưng dạy nàng thì thừa sức… Nàng đây một chút.”
“Ồ.”
Hạ Lan Từ ngoan ngoãn bước qua, Lục Vô Ưu : “Ta sẽ kiểm tra cơ thể nàng, nếu thấy khó chịu thì thể kêu dừng bất cứ lúc nào.”
Nàng gật đầu, vươn dài tay yên theo lời .
Lục Vô Ưu ấn xuống vài cái từ bả vai nàng, nắn đến xương tay, tiếp tục dọc theo sống lưng một mạch đến eo, lướt qua m.ô.n.g chạm bắp chân.
Tuy chút thoải mái, nhưng vì ánh mắt của Lục Vô Ưu sạch sẽ, động tác cũng chỉ dừng đúng mực, mang ý đùa giỡn khiếm nhã, ngược Hạ Lan Từ quá bận tâm.
Sau khi kiểm tra xong, Lục Vô Ưu suy nghĩ một lát : “Hiện tại cơ thể của nàng định hình, e rằng chỉ thể bắt đầu chậm rãi dạy nàng từ những thứ cơ bản nhất, còn nữa…” Hắn chỉ phần eo của nàng: “Lần nàng lâu, nhớ chú ý lên vận động một chút, nếu thể sẽ đau nhức ở đây.”
Hạ Lan Từ gật đầu, chăm chỉ hỏi: “… Bây giờ thể bắt đầu ?” Lúc , ánh mắt nàng ánh lên những tia sáng nhỏ vụn.
Lục Vô Ưu bắt đầu còn băn khoăn vì nàng thể học nhiều thứ kỳ lạ như .
“Trước tiên hãy khởi động tay chân, bắt đầu từ trung bình tấn .”
Lúc Hạ Lan Từ đặc biệt lời, thậm chí cũng cãi Lục Vô Ưu.
Dù Lục Vô Ưu luyện võ nhiều năm, nhưng đây là đầu tiên dạy khác, khỏi thêm vài phần nghiêm túc, chỉ dẫn động tác và tư thế đều đặc biệt tỉ mỉ, thấy trán nàng toát mồ hôi còn sinh chút cảm giác thành tựu.
Hạ Lan Từ luôn nghiêm túc trong việc học, huống chi nàng cũng thật sự cảm thấy thể nóng lên, tức là hiệu quả.
Chờ mồ hôi mỏng đổ đầy tóc thì trăng lên cao, cơ thể nàng cũng mỏi nhừ, thở là nóng, Lục Vô Ưu mới : “Hôm nay đến đây thôi, khi trở về cơ thể nàng thể sẽ thấy mỏi, đầu như là bình thường.”
Hạ Lan Từ gật đầu.
Lục Vô Ưu : “Luyện vài nữa sẽ thôi.”
Hạ Lan Từ gật đầu, đó nàng nhớ Lục Vô Ưu thể vượt nóc băng tường, khỏi hỏi với vẻ chờ mong: “… Nếu luyện lâu, một ngày nào đó thể giống ?”
Gần như ngay khi nàng hỏi xong, thấy Lục Vô Ưu đầu mà lớn.
Hạ Lan Từ: “…”
Lục Vô Ưu đến bả vai run rẩy, đôi mắt hoa đào cong cả lên, an ủi nàng: “Ừ, chừng sẽ … Ừ, chắc chắn là , nàng tin chính .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-nhu-y/chuong-108.html.]
Hạ Lan Từ thực sự cắn . nàng mệt quá.
Sau khi tắm rửa y phục, Hạ Lan Từ giường, vẫn còn đang nghĩ về những động tác buổi tối, thậm chí nàng còn dùng bút vẽ vài động tác thành thạo, quả thật đúng như Lục Vô Ưu , tứ chi nàng nổi lên một cơn đau âm ỉ, nhưng quá khó chịu.
Bên , Lục Vô Ưu cũng từ phòng tắm bước , hôm nay tắm rửa gội đầu, khi ngoài tóc vẫn còn ướt, nhưng lâu đầu bốc lên một làn , ngay đó, mái tóc dài buông xõa của khô hết.
Hạ Lan Từ mắt mở to , nhịn dậy hỏi: “… Vừa gì ?”
Lục Vô Ưu đáp bằng giọng bình thường: “À… Dùng nội lực khô tóc thôi, nếu chờ tóc tự khô sẽ mệt c.h.ế.t mất.”
Hạ Lan Từ khỏi sinh lòng ước ao, nàng hai ba ngày thì gội đầu một , tuy tóc chỉ đến eo nhưng lau khô thật sự quá phiền phức, cho nên hứng thú hỏi: “Cái thể học ?”
Lục Vô Ưu đầu nàng, : “… Sao nàng học bò bắt đầu nghĩ đến chạy .”
Hạ Lan Từ do dự hỏi: “… Chuyện khó học ?”
Lục Vô Ưu : “Ta luyện từ nhỏ, học mười mấy năm, nàng nghĩ ?”
Ai ngờ Hạ Lan Từ đột nhiên càng thêm hứng thú : “Mười mấy năm nữa cũng lớn lắm, bây giờ bắt đầu học, hình như cũng thể…”
Lục Vô Ưu chằm chằm khuôn mặt xinh của nàng, nhất thời nên lời.
Hạ Lan Từ còn đang mơ mộng, đột nhiên cảm thấy một lọn tóc lướt qua hõm vai , trêu chọc khiến nàng ngứa, nàng ngẩng đầu lên, một ngón tay dài mát lạnh nâng chiếc cằm nhỏ xinh lên, một nụ hôn nhẹ nhàng phủ xuống.
Lục Vô Ưu dùng môi mơn trớn, thăm dò tiến trong như đang thưởng thức một món điểm tâm ngọt khi ngủ.
Nụ hôn quá mãnh liệt, nhưng âu yếm, đầu lưỡi quấn quýt, khi Hạ Lan Từ theo bản năng lùi , Lục Vô Ưu ấn nhẹ lưng mà chỉ đó, kéo nàng gần, tiếp tục thưởng thức.
Hắn chỉ cần một tay là thể ôm trọn vòng eo nàng, ngay cả chỗ trống để giãy giụa cũng , chỉ thể để Lục Vô Ưu tùy ý đùa giỡn.
Tuy rằng quá mãnh liệt, nhưng cuối cùng đây vẫn là một việc kích thích.
Khuôn mặt Hạ Lan Từ đỏ bừng, ngón tay bấu tay áo, chút đẩy , nhưng nhớ đến Lục Vô Ưu hình như còn khá tức giận, nàng nhẫn nhịn. Lục Vô Ưu ngừng quấn quýt bên môi nàng, thở cũng dần trở nên hỗn loạn, ngay cả cái tay đang giữ cằm nàng cũng vô thức trượt xuống cổ, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cổ trắng nõn thon dài của nàng, bên tai là âm thanh quyến rũ phát từ mũi nàng.
Lục Vô Ưu buông môi nàng , điều chỉnh thở, : “… Sao nàng đẩy ?”
Hạ Lan Từ cũng mê man: “… Ta thể đẩy ?”
“Đương nhiên là…” Lục Vô Ưu nghẹn lời nàng, thiếu nữ mặt hôn đến mức mơ mơ màng màng, bước xuống từ giường, : “Nàng từng để tâm chuyện hỏi , bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”
Hạ Lan Từ phòng tắm, ngẩn ngơ mũi giày một lúc.
Sau khi Lục Vô Ưu , lập tức dập tắt đèn lên giường ngủ, Hạ Lan Từ cũng theo đó mà chăn, hai đều im lặng lâu, nàng cũng liệu Lục Vô Ưu ngủ .
Sau khi nhắm mắt một lúc mở , nàng mới khẽ: “Ta cũng quá để ý, chỉ là, quá kích thích, chút quen thôi.”
Đợi mãi thấy đáp , Hạ Lan Từ tưởng rằng Lục Vô Ưu ngủ.
lúc , giọng trầm thấp của Lục Vô Ưu truyền đến: “… Quá kích thích?”
Hạ Lan Từ gật đầu một cái, chợt nhận thể thấy trong bóng tối, mới đáp: “Ừ…” Còn an ủi : “Có lẽ hôn thêm vài nữa sẽ quen thôi.”
“…”
Lần một lúc lâu giọng mới truyền đến, vài phần nghiến răng nghiến lợi: “… Hạ Lan Từ, nhất là nàng nghiêm túc.”
Hạ Lan Từ : “Ta cũng từng lừa mà…” Lục Vô Ưu trở , : “Ngủ .”
Hạ Lan Từ : “… Ừ.”