Trước đây nàng chỉ thấy Hoa Vị Linh trông như đang chạy nạn, ngờ nàng hổ là của Lục Vô Ưu, kéo Hạ Lan Từ dạo từ cửa hàng son phấn, trang sức đến quần áo, tay Thanh Diệp và Sương Chi đều ôm đầy đồ, nàng còn thỏa mãn mà dạo hiệu sách nữa.
Hơn nữa, nàng chỉ mua cho mà còn mua cho Hạ Lan Từ, thấy trang sức nào đều thử lên đầu nàng một chút, đó cảm thán “Ai, thật là mắt”, như ý mà trả tiền.
Đến cửa hàng may mặc cũng kéo nàng mặc thử, thử một mạch ba bộ, mắt còn sáng rỡ nàng thử tiếp.
Hạ Lan Từ từng thử dạo phố cường độ cao như , thể lực thực sự theo kịp, cuối cùng vẫn là Hoa Vị Linh đỡ bả vai nàng, truyền một luồng khí nóng là gì qua, nàng bất ngờ sức lực.
Lục Vô Ưu dùng ngón tay chạm chiếc hộp trang sức chế tác tinh xảo, đột nhiên nhớ điều gì đó, : “… Nàng gọi là Vị Linh ?”
Hạ Lan Từ đáp: “Không thì gọi là gì?” Lục Vô Ưu : “Vậy nàng gọi là gì?”
Hạ Lan Từ trả lời theo thói quen: “Lục…” Sau đó chợt im bặt: “Vậy gọi là gì?”
Lục Vô Ưu nhướng mày : “Nàng thể chút suy nghĩ riêng của ?”
Hạ Lan Từ đáp: “Ta gọi Lục đại nhân là thuận miệng nhất.” Dù cũng gọi lâu .
Lục Vô Ưu tỏ khó chịu, dùng tay mở hộp son, ngón tay chạm màu son, nhẹ nhàng chấm lên, đó đưa tay bôi lên môi Hạ Lan Từ.
Môi nàng vốn hồng nhạt, bôi thêm son càng rực rỡ.
Hạ Lan Từ dừng động tác cuộn tóc , cảm giác điều gì đó nên ngẩng đầu lên với ánh mắt chất chứa ánh sáng rực rỡ kín đáo, môi nàng một mùi hoa thoang thoảng của son. Lục Vô Ưu cúi xuống, một tay đỡ lấy cổ nàng, ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc dài ẩm ướt, tạo chút nhiệt ẩm trong từng sợi từ từ bốc , cùng lúc đó, cúi xuống hôn lên môi nàng, hôn sạch một ít son lem ngoài, từ từ mở đôi môi nàng ….
Hạ Lan Từ vốn ít khi dùng son phấn, đây là đầu tiên nàng cẩn thận nếm thử mùi vị của son môi, cảm thấy chút ngọt ngào xen lẫn vị chát.
Lục Vô Ưu cứ hôn mãi, đó đẩy ngã nàng lên bàn trang điểm, đợi đến khi cả hai đều thở dốc mới buông , ghé sát tai nàng : “Hạ Lan tiểu thư, thấy nếu nàng ngại thì gọi thêm vài câu ‘Lục đại nhân’ nữa .”
Cổ và má Hạ Lan Từ đều nhiễm sắc hồng nhạt, đôi môi im lặng mấp máy, ngón tay nàng còn nắm chặt cổ áo của Lục Vô Ưu, : “… Chàng sợ son môi độc .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-nhu-y/chuong-128.html.]
Nước hoa phượng tiên vốn độc.
Lục Vô Ưu nhẹ một tiếng: “Đó là… c.h.ế.t hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu ?”
Hạ Lan Từ khỏi cảm thấy dường như xảy chút đổi nhỏ so với Lục Vô Ưu ban đầu, nàng khẽ nghiêng đầu, mê man : “Lục Vô Ưu, đây giống thế .”
Lục Vô Ưu dường như cũng tỉnh táo , cúi đầu suy nghĩ: “Ta cũng cảm thấy đây như , nhưng mà…”
Hạ Lan Từ : “… Vậy nên điều chỉnh hành vi và lời của một chút ?”
Lục Vô Ưu suy tư: “… hình như vẫn vui vẻ.” “…”
Hạ Lan Từ : “… Chàng xuống khỏi , chân đều đè đến tê rần .”
mà vài ngày , Lục Vô Ưu còn nhàn rỗi như nữa.
Trước buổi tối vô cùng rảnh rỗi, sách thì cũng là nghiên cứu lịch sử, quá lắm là xã giao với đồng liêu về muộn chút thôi, vẫn còn thời gian mang về cho Hạ Lan Từ ít điểm tâm.
mấy ngày gần đây, Hạ Lan Từ đều thấy miệt mài lách trong thư phòng, đang gì.
Đến nỗi bình thường ít thư phòng như Hạ Lan Từ cũng nhịn đến hỏi: “Chàng đang gì ?”
Lục Vô Ưu tiếp tục ngừng, ngẩng đầu lên mà : “Mắng .” Sau đó chỉ một chồng tấu chương bàn tiếp: “Đây là mắng , tìm đồng liêu ở Thông Chính Ti chép bản gốc. Nàng thấy hứng thú thể xem, mắng chửi trình độ gì.”
Hạ Lan Từ lập tức hiểu : “Là tấu chương buộc tội ?”
Lục Vô Ưu gật đầu đáp “Ừ” một tiếng, một cách thờ ơ: “Trước đây biên soạn sử, gì để bắt bẻ, nhưng thuyết giảng thì khác, từng chữ từng câu đều bắt bẻ gây khó dễ, huống chi Tiêu Nam Tuân còn cố ý khó , xuyên tạc vô lý.”
Hạ Lan Từ khỏi lo lắng: “Chàng… chứ?”
Lục Vô Ưu hoạt động cổ tay cầm bút một chút: “Chuyện nhỏ, giỏi nhất là mắng .” Hắn chỉ một chồng tấu chương khác : “Nàng xem mắng thế nào ? Cam đoan một câu thô tục cũng , mắng đến chúng chỉ về nhà tìm để lóc kể lể.”