Lúc , Hạ Lan Từ cũng chút ngượng ngùng.
Nàng im lặng một lúc, tự chuẩn tâm lý : “… Hay là, giúp nhé?”
Vừa trông thảm thương thật.
Bước chân của Lục Vô Ưu gần như xuống khỏi thì bỗng khựng , nhưng nhanh tiếp tục : “Nàng tình nguyện.”
Hai má Hạ Lan Từ ửng đỏ, khó khăn: “… Cũng là .”
Lục Vô Ưu suýt nữa xiêu lòng, nhưng nhớ những phản ứng đây của nàng, cảm thấy rõ ràng nàng chỉ xuất phát từ nghĩa vụ. Trong mắt , nghĩa vụ và tự nguyện là hai chuyện khác , về bản chất vẫn là thêm một gông xiềng, nhưng… thật sự hấp dẫn.
Hắn đấu tranh nhưng động đậy. Hạ Lan Từ cũng động đậy.
Hai giằng co một lúc, loại cảm giác như địch bất động thì bất động.
Dưới sự xúi giục của bản năng, Lục Vô Ưu chạm nhẹ chóp mũi khẽ : “… Không cách khác để giúp .”
Hạ Lan Từ hỏi ngay: “Cách gì?”
Lục Vô Ưu xoay , nhẹ nhàng thì thầm bên tai nàng vài câu.
Hắn đơn giản, Hạ Lan Từ bỗng nhiên đỏ bừng mặt, đó vẫn chút hoang mang: “… Thật sự, chứ?”
Lục Vô Ưu cũng chút thoải mái: “… Nếu nàng thật lòng giúp , thử xem sẽ .”
Hạ Lan Từ quỳ giường, hỏi nghiêm túc: “Cụ thể thế nào?”
Lục Vô Ưu cũng trở về giường, dùng giọng thờ ơ để che giấu sự căng thẳng: “Còn thể thế nào… Không nàng từng thấy qua , đánh tiếng chào hỏi chứ?”
Hạ Lan Từ : “… Không nhớ rõ thật mà.”
“Vậy bây giờ thể quen thử nữa.” Lục Vô Ưu khó thể kiểm soát miệng : “Đó là bộ phận quan trọng của .”
Hạ Lan Từ rõ ràng cũng căng thẳng, nhưng , nàng vẫn nhịn mà hỏi: “Chàng thể chuyện đàng hoàng ?”
Lục Vô Ưu tiếp tục buông lời đắn: “Ta miệng là để chuyện, nếu nàng , thể chặn nó — cũng để ý lắm .”
Hạ Lan Từ cúi đầu, tai đỏ bừng hết lên.
Nàng nhịn mà đưa ý kiến riêng: “Khi chuyện với khác rõ ràng như , thể đối xử bình đẳng, cũng dùng giọng điệu và thái độ đó với ?”
Lục Vô Ưu kêu lên một tiếng khó chịu, khẽ thở dốc : “… Vậy thì sẽ mất bao nhiêu niềm vui chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-nhu-y/chuong-143.html.]
Hạ Lan Từ hết hồn vội nhắm mắt , giọng run rẩy: “Rốt cuộc thấy vui chỗ nào chứ!”
Lục Vô Ưu kiềm chế siết chặt eo nàng, trán tựa vai nàng, tiếng thở dốc càng nặng nề hơn: “Muốn gì thì , chẳng lẽ vui ?”
Cùng với những đoạn đối thoại vô nghĩa của họ, còn những âm thanh đoan chính.
Hạ Lan Từ chỉ cảm thấy cánh tay giống như còn là của nữa. Lý trí tỉnh táo nhưng cảm thấy hổ vô cùng.
Bên tai nàng đều là tiếng thở dốc trầm thấp của Lục Vô Ưu, ngay cả thở của bản cũng vô thức nặng nề hơn vài phần, cả nóng rực lên.
Lục Vô Ưu nhoài vai nàng mà còn thành thật, áp sát bên tai nàng khẽ hôn lướt qua.
Hạ Lan Từ cắn môi : “Nếu lúc đầu đắc tội thì ?”
Lục Vô Ưu khẽ ngửi vài ở hõm vai nàng, kêu lên một tiếng đau đớn, thở lúc nhẹ lúc nặng: “… Giờ nàng mới thì quá muộn , nhưng dù ăn khó thì lúc đó cũng gì nàng… A, Hạ Lan Từ, tay nàng nhẹ chút.”
Hạ Lan Từ gần như sụp đổ, chỉ thể thốt vài từ rời rạc: “Quá… … giữ .”
Lục Vô Ưu khàn giọng, mặt dày nhắc nhở: “Dùng hai tay , nàng học thử .”
Hạ Lan Từ khỏi giận dỗi : “Không còn căng thẳng ?”
Lục Vô Ưu hôn lên hõm vai nàng một cái, : “Hiện giờ vẫn căng thẳng, nàng mà cẩn thận chút thôi là xong đời ngay.”
Hạ Lan Từ hít sâu một mới : “… Sau khi xong đời, cũng ?”
Lục Vô Ưu nheo đôi mắt đào hoa, hai má vẫn đỏ, lúc ánh mắt chứa đựng từng đợt gợn sóng, thật sự quyến rũ: “ , nàng thông minh thế , chắc chắn sẽ cùng nàng… đồng quy vu tận.”
Không qua bao lâu, Hạ Lan Từ thật sự cảm thấy cánh tay tê cứng.
Lúc , Lục Vô Ưu mới thỏa mãn thở dài một , nhưng vẫn nhoài vai nàng như , thần sắc chút lười biếng.
Hạ Lan Từ mơ hồ cảm thấy cả vai cũng tê rần, hổ đến nỗi gần như dám ngẩng đầu lên, như đang lửa thiêu chín
Mùi hương trong khí còn tản . “… Chàng lên, đến phòng tắm.”
Giọng điệu của Lục Vô Ưu cũng tùy ý hơn: “Hạ Lan tiểu thư, nàng thật vô tình, để thêm chút nữa .”
Hạ Lan Từ luôn cảm thấy Lục Vô Ưu lúc giống ở đó.
Hắn vẫn dán chặt bên tai nàng, kéo dài giọng bổ sung: “… Rõ ràng nàng mới trêu đùa .”
“…”